"Hoàng thượng, bổn vương cho rằng có thể, nếu sứ thần Bắc Địch quốc đưa ra điều kiện như vậy, vậy chúng ta cứ tỷ thí với bọn họ, ta tin Linh Nghi quận chúa sẽ cho bọn họ biết cái gì gọi là bản lĩnh của đại quốc."
"Một quốc gia nhỏ ngang tàng lại chạy tới Đông Ly ta diễu võ giương oai, cũng không nhìn xem đây là đâu..."
Lời nói ngông cuồng đầy khí phách của Tiêu Cửu Uyên khiến sắc mặt Thác Bạt Dã đỏ lên lần nữa, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh.
Hận không thể liều mạng với Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng hắn cũng biết trước mắt không phải lúc để làm chuyện này.
Thác Bạt Dã cắn răng nhịn xuống.
Thác Bạt Trinh lên tiếng: "Được, quả nhiên Ly thân vương gia dứt khoát."
Thác Bạt Trinh không để ý tới hoàng đế trên cao, mở miệng quyết liệt nói.
"Như vậy ta lập tức so ba trận với Linh Nghi quận chúa, ba trận quyết định thắng thua."
Đứng trên điện, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên bình tĩnh như nước.
Hắn nhớ lúc nãy ở bên ngoài điện nàng đã nói, Tiêu Cửu Uyên, nếu ngươi không hiểu việc tôn trọng người khác, như vậy cả đời này ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ là vương gia cao cao tại thượng, không người thân không bằng hữu, không có người thương.
Hắn không quan tâm mình có bằng hữu người thân hay không, nhưng lại để ý nàng.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên khẽ mở miệng nói: "Được, ta đồng ý."