Phượng Vô Nhai không biết vì sao càng ngày lòng mình càng căm hận Tiêu Cửu Uyên, đó là một loại hận ý sinh ra từ trong xương tủy.
Nếu người thật sự có kiếp trước kiếp sau, y dám nói, kiếp trước, chắc chắn y và Tiêu Cửu Uyên là kẻ thù, cho nên y mới có thể càng nhìn càng không vừa mắt với hắn.
Thậm chí sâu trong lòng mình có một loại khát vọng, hận không thể giết hắn, giết hắn.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cũng không biết suy nghĩ trong lòng Phượng Vô Nhai.
Hai người bọn họ dẫn theo đám người Tiêu Dạ Thần về kinh.
Lúc tới, mọi người phong trần mệt mỏi, lên đường ngày đêm.
Lúc về, không chút vội vàng, du sơn ngoạn thủy, tự tại nói không nên lời.
Trên đường, Tiêu Cửu Uyên rất sủng Vân Thiên Vũ, thực sự sủng nàng từ trong xương tủy.
Tất cả những điều này thường khiến Vân Thiên Vũ sinh ra một loại ảo giác.
Giống như tất cả đều là một giấc mơ.
Tiêu Cửu Uyên vốn là một loại nam nhân lãnh khốc bá đạo, nam nhân vừa ấm áp vừa tri kỷ bên cạnh bây giờ thật sự là Tiêu Cửu Uyên ư?
Nàng nhớ tới nhưng quá khứ trước kia, giống như cách mình đã rất xa xôi.
Ngược lại nam nhân ấm áp tri kỷ trước mặt này, mới giống Tiêu Cửu Uyên chân thật.
Vân thiên Vũ đang nghĩ ngợi, trong xe ngựa, Tiêu Cửu Uyên lấy một que tăm xiên một miếng dứa đưa đến bên môi nàng, cười nói:
"Nào, nếm thử cái này, ta đã cho người mang quả dứa này từ Hằng Châu ngàn dặm tới đây, mùi vị không tệ."
Vân Thiên Vũ không nhận, nhìn nam nhân trước mặt tới ngơ ngác.
Hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ lúc này, không còn hung ác sắc bén như ngày xưa, ngược lại mang theo rất nhiều ánh sáng lười biếng dịu dàng.
Mi phượng giương lên sung sướng, bên trong con người đen bóng lóe ra ánh sáng lập lòe.
Như vậy không thể nghi ngờ hắn đang sung sướng, lúc làm việc này, tâm trạng vô cùng tốt.
Nhưng mà hắn của bây giờ và Tiêu Cửu Uyên nàng biết không giống nhau.
Hắn không hề cả người chỉ có lãnh khốc tàn nhẫn như trước, hiện tại hắn tôn quý ưu nhã như vua sư tử, lại lười biếng tùy ý như mèo, hắn như vậy không thể nghi ngờ là rất hấp dẫn.