“Chị cảm thấy chắc cậu ta không muốn để cho cô biết.”
“Tại sao?”
Chị không trả lời, cau mày suy nghĩ thật lâu mới mở miệng.
Sau đó dùng 10 phút mới kể xong câu chuyện.
Gác Mái không thiếu người bị cuộc sống chèn ép, phải vào đây vì bát cơm. Cũng không ít người muốn một bước lên mây, được ăn nằm, được thu tiền trong xã hội thượng lưu. Nhưng tiểu bạch thỏ khác hoàn toàn.
Cha cậu là thư kí của cựu thị trưởng, sau khi cựu thị trưởng bị bắt thì ông ấy cũng ngã ngựa. Lại còn phạm nhiều tội, đã tự sát trong tù.
Mẹ tiểu bạch thỏ thì đột ngột qua đời lúc cậu ấy mới mười mấy tuổi. Một cậu thanh niên không có người thân nào cả. Dù cho có, thì cũng không ai thèm nhìn cậu một cái chứ đừng nói đến nuôi cậu.
Tài sản trong nhà đều bị tịch thu, cậu mang áp lực rất lớn để thi đỗ vào trường đại học trọng điểm. Nhưng vì không nộp đủ tiền học nên phải lùi lại lịch nhập học.
Vì thế cậu mới đến Gác Mái, ở tuổi này của cậu, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất.
“Không phải có khoản vay dành cho sinh viên sao?” Tôi hỏi.
Chị Bội Bội cười: “Cô giáo Sơ của chị ơi, cô đúng là không biết cuộc sống khó khăn cỡ nào. Trường hợp của cậu ta, ai sẽ để cho cậu ta làm được tài liệu chứng minh hoàn cảnh của mình?”
Cả thành phố đều biết cậu là con trai quan chức tham nhũng, con quan tham sẽ nghèo à?
Lúc tôi quay lại phòng, cậu ta đã tỉnh, nhíu mày nhìn chằm chằm túi truyền dịch. Thấy tôi đi vào lông mày mới giãn ra.
“Có khó chịu chỗ nào nữa không?” Tôi hỏi.
Cậu ta lắc đầu: “Lần này làm phiền chị rồi.”
“Không sao.” Tôi cười “Đừng khách sáo với tôi.”
“Viện phí tôi chưa thể trả ngay cho chị được.”
“Ừ.” Tôi bơ luôn, duỗi tay chọc chọc khuôn mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt của cậu ta.
Cậu chàng hơi giật mình.
Tôi giải thích: “Y tá yêu cầu tôi để ý đến nhiệt độ cơ thể của cậu.”
Cái cớ này có hơi gượng ép, nhưng cậu ta không để ý, chỉ cười: “Chị về nghỉ đi, đã muộn rồi.”
“Chị Bội Bội bảo tôi chăm sóc cậu.”
Cậu ta mím môi: “Tôi không cần.”
Tôi ngồi xuống mép giường, chống cằm nhìn: “Tôi không yên tâm.”
Đôi bên lặng im nhìn nhau, cậu ta không dời mắt đi, tôi cũng vậy.
Tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Khi tỉnh lại trời đã sáng, một đêm nằm bò để ngủ, cả người đau nhức.
Cậu ta đã ngồi dậy, cố gắng lấy áo khoác của mình.
Tôi lấy hộ cậu ta, cau mày hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Vẻ mặt cậu ta bình thường: “Xuất viện.”
“Tại sao?”
“Tôi cảm thấy tôi khoẻ rồi.”
Nghe câu này, tôi chợt cảm thấy đau lòng.
“Viện phí cậu không phải trả, bây giờ cậu không thể uống rượu. Chị Bội Bội đã cho cậu nghỉ việc bên Gác Mái rồi. Chị ấy nói lương tháng này vẫn trả như bình thường. Cậu phải dưỡng bệnh thật tốt.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, nói rõ từ chữ: “Sơ Hân, tôi không muốn nợ chị.”
“Không phải cho cậu mượn, chỉ là tiếp tục giao dịch cùng cậu thôi. Cậu chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của tôi, giả làm bạn trai tôi. Tôi trả hết tiền học và tiền sinh hoạt của cậu, thế nào?”
Cậu ta dừng một chút, bỗng nhiên cười: “Chị đây là muốn bao nuôi tôi à?”