Tiến Hóa Kỷ Nguyên

Chương 11: Đại sự



Chương 11: Đại sự

Thăm dò nửa ngày còn chưa kịp ăn uống gì thì đã gặp phải quái vật đuổi g·iết. Bây giờ Thái đã rất đói và mệt.

Bị mắc kẹt trong gốc cây này, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận tình cảnh hiện tại của mình.

Đã tạm thời không có cách gì thoát đi, hắn tranh thủ lấy ra lương khô và nước để bổ sung năng lượng.

Chỉ là lúc này Thái lại bắt đầu lo nghĩ.

Bởi vì tính chất của cuộc thăm dò, bọn hắn vì để mang càng nhiều v·ũ k·hí trang bị nên số lượng lương thực và nước uống mang theo không nhiều.

Dù sao bọn họ cũng không tính toán sẽ tiến hành thăm dò trong thời gian dài. Nếu như không gặp phải nguy hiểm thì sẽ sớm quay trở lại.

Nhưng bây giờ mắc kẹt ở đây, nếu như con quái vật kia vẫn cứ tiếp tục chắn ở cửa, vậy thì hắn phải làm thế nào?

Lương khô và nước uống cho dù dùng tiết kiệm cũng trụ không nổi ba ngày. Không lẽ hắn lại đen đủi như vậy, không bị quái thú ăn, kết quả bị c·hết vì đói khát hay sao?

Tạm thời cũng không có cách nào, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Lỡ như trước khi hắn c·hết đói, con quái đó sẽ rời đi thì sao?

Bên kia, đoàn thăm dò thấy con quái vật đã bị Thái dẫn dắt đi xa thì trong lòng chợt buông lỏng một hơi.

Bọn họ nghe theo lời Thái dặn dò, lập tức chạy trở lại vị trí vết nứt. Bọn họ rất sợ con quái vật sẽ quay trở lại.

Cũng may, cho tới khi bọn họ về tới vị trí vết nứt, cũng không phát hiện thấy chút nào động tĩnh của con quái vật.

Bây giờ trở lại đây bọn họ đã coi như là an toàn, cho dù con quái vật có tìm tới bọn họ thì họ cũng có thể nhảy qua vết nứt trở về. Với kích thước của con nhện, muốn xuyên qua được vết nứt còn là chuyện khó khăn.

Chỉ là vết nứt vẫn không ngừng mở rộng, không biết tương lai sẽ như thế nào?

An toàn rồi, đám người bây giờ đương nhiên là đã có tâm trạng suy nghĩ cho người khác.

Chỉ thấy giáo sư Nghĩa than thở:

" Hây!!! Không nghĩ tới đồng chí Thái lại quả cảm như vậy!!!

Vì mọi người dẫn đi quái vật, đây đúng là nghĩa cử anh hùng!!!"

Mọi người nghe vậy cũng rất là đồng cảm.

" Đúng vậy! Đúng vậy!

Đó đúng là một nghĩa cử cao cả, cần phải được tuyên dương cho mọi người cùng biết!!!

Thanh long quốc chúng ta luôn có những người anh hùng như vậy!!!

..."

Mấy người chuyên gia nước khác mặc dù cũng không thích đám người Thanh long quốc này, không ngừng dùng việc làm của Thái để khen ngợi tinh thần nước họ, nhưng trong lòng hầu hết đều rất biết ơn Thái. Dù sao không có Thái không khéo bây giờ bọn họ đều đã bị quái thú nuốt rồi.

Cho dù tính cách có như thế nào, người ta cũng đều vì mình mà c·hết rồi, không thể nào một chút lời nói tỏ vẻ cũng không có. Đám người bọn họ cũng đều là người có tên tuổi, trên thế giới nổi danh học giả, tỏ ra vô ơn để mọi người biết được thì còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong giới học thuật nữa.

Thế là, mấy ông cũng hết lời ca ngợi Thái, thậm chí mỗi người đều hứa hẹn nếu như Thái có thể quay trở về nhất định phải trước mặt cảm ơn, biết ơn suốt đời các kiểu.

Cũng có người nói muốn đền đáp người nhà của hắn, giúp hắn lo cho người thân của hắn cả đời.

Chẳng biết bọn họ nói có bao nhiêu thật lòng, nhưng thái độ còn tương đối thành khẩn, khiến cho đám người Thanh long quốc đối với bọn họ cũng có hảo cảm một chút.

Đột nhiên, một chiến sĩ hỏi đại úy Nam:

" Đội trưởng, anh cảm thấy, đồng chí Thái liệu còn có cơ hội sống sót không?"

Mặc dù trong lòng hầu hết mọi người đều suy nghĩ, chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra. Trừ khi có phép màu, nhiều người như thế còn không chạy thoát được, cuối cùng đều bỏ mạng lại đây. Chỉ có một mình hắn, làm sao có thể chạy thoát con quái thú kia chứ. Nhưng cũng không ai dám nói ra như vậy, nói ra không sợ bị mọi người ở đây phỉ nhổ hay sao?

Mặc dù cũng có suy nghĩ giống như thế, nhưng đại úy Nam cũng chỉ lắc đầu nói:

" Tôi cũng không biết, đồng chí Thái chính là một người thông minh, có chủ kiến, có lẽ là cậu ấy có cách gì có thể thoát khỏi con quái vật đó đi."

Nghe vậy, giáo sư Nghĩa cảm thấy cũng có lý, ông ta cảm thấy Thái đúng là người có đầu óc, khả năng là sẽ có phép màu xảy ra.

Thế là ông ta đề nghị:

" Hay là chúng ta chờ đợi ở đây, biết đâu cậu ấy sẽ quay về."

Đại úy Nam nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói:

" Mặc dù ở đây đã coi như khá an toàn, nhưng nhiều người như vậy, chẳng may gặp nguy hiểm cũng sẽ không kịp chui hết vào vết nứt.

Chưa kể nếu như thu hút quái vật tới gần vết nứt thì không hay.

Tốt nhất là mọi người trở về địa tinh đi, một mình tôi ở lại đây chờ đợi là được rồi."

Giáo sư Nghĩa nghe vậy thì cảm thấy hơi băn khoăn hỏi:

" Này, như vậy liệu có ổn không? Một mình đại úy ở lại, lỡ như gặp nguy hiểm thì sao?"

Đám binh lính cũng lập tức hưởng ứng.

" Đúng vậy! Đúng vậy! Đội trưởng, hay là chúng tôi ở lại cùng anh?"

Đại úy Nam thấy vậy thì mỉm cười xua tay.

" Không sao, nếu như gặp nguy hiểm, một mình tôi chỉ cần nhảy qua vết nứt là được rồi, mọi người không cần lo lắng. Ở lại càng nhiều người càng thêm vướng víu."



Nghe thấy như vậy, cuối cùng mọi người vẫn là không tiếp tục dây dưa, bắt đầu xuyên qua vết nứt quay trở lại căn cứ.

Bên kia, ở trong căn cứ, thủ tướng cùng ba vị nguyên thủ sau khi chờ đợi nửa ngày nhưng không thấy có động tĩnh gì, thì đã cùng nhau trở về phòng họp của căn cứ.

Cũng không phải bọn họ không có kiên nhẫn chờ, mà là đã có một chuyện đại sự xảy ra.

Vừa rồi, một tổ chức mang tên là Liên minh nhân loại tuyên bố thành lập với lời tuyên bố hùng hồn: " Liên minh nhân loại chính là đại diện cho toàn thể nhân loại, bất cứ cá nhân hay tổ chức nào có ý đồ chống lại Liên minh nhân loại sẽ bị xem như kẻ thù, sẽ bị toàn thể nhân loại tiêu diệt."

Cùng lúc, có tổng cộng một trăm linh chín quốc gia trên thế giới tuyên bố, tham gia vào liên minh nhân loại, trở thành thành viên chính thức của liên minh này.

Vậy là, ngoại trừ ba siêu cường quốc, tất cả các quốc gia trên thế giới đều đã gia nhập Liên minh nhân loại.

Ngay sau đó, Liên minh nhân loại đã công bố cấu trúc bộ máy của tổ chức này và các nghị quyết đầu tiên mà các thành viên tổ chức này nhất trí.

Đầu tiên là cấu trúc bộ máy, thì Liên minh nhân loại được điều hành bởi nghị viện.

Nghị viện không có người đứng đầu mà do các nghị viên cùng nhau quyết định công việc.

Các nghị viên do nguyên thủ của các quốc gia thành viên đảm nhiệm. Ngoài ra còn có thể được các thành viên này đề xuất từ những cá nhân có sự đóng góp to lớn cho nhân loại. Đương nhiên phải được các thành viên khác thông qua là được.

Bên dưới nghị viện có hai cơ cấu chủ chốt là tòa án tối cao và Chiến ma quân.

Ngoài ra còn có các cơ cấu khác, chuyên quản lý các mặt của xã hội loài người.

Ngay sau khi thành lập, các nghị viên cũng đã ban hành những quyết sách đầu tiên của Liên minh, bao gồm:

Tuyên bố quyền lực: Liên minh nhân loại có quyền tài quyết tối cao.

Tuyên bố thành lập:

+ Thành lập tòa án tối cao: chuyên phán xét và tài quyết các t·ranh c·hấp, xung đột giữa các quốc gia, tổ chức...

+ Thành lập Chiến ma quân, trở thành q·uân đ·ội tối cao của nhân loại, có quyền điều khiển tất cả các đội quân trên thế giới. Tất cả các quốc gia thành viên phải điều động một nửa số q·uân đ·ội thường trực để trở thành q·uân đ·ội thường trực của Chiến ma quân...

Chiến ma quân chia thành hai quân đoàn...

Thứ nhất là Trấn thiên đoàn, có trách nhiệm gìn giữ hòa bình và an ninh thế giới...

Thứ hai là Khai cương đoàn, có trách nhiệm ứng phó với tất cả những mối đe doạ đến từ bên ngoài nhân loại...

+ Thành lập ban thư ký, chuyên hỗ trợ nghị viện sử lý công việc...

...

Tuyên bố hoà bình: Tất cả các quốc gia, tổ chức có trách nhiệm tôn trọng hòa bình thế giới, không được phép gây ra xung đột vũ trang,...

Tuyên bố sở hữu: Vết nứt không gian thuộc về toàn bộ nhân loại, do Liên minh nhân loại phụ trách trấn thủ, giữ gìn, bảo vệ, khai thác, và có trách nhiệm xử lý tất cả các nguy cơ mà nó gây ra. Các quốc gia, tổ chức và cá nhân không có quyền giấu giếm, chiếm làm của riêng. Không có sự cho phép của Liên minh, sẽ không được phép lại gần vết nứt....

...

Ba ông nguyên thủ khi vừa nghe tin này thì kinh sợ vô cùng. Bọn họ không thể nào nghĩ tới, những quốc gia kia vậy mà chỉ trong một buổi họp liền có thể đưa ra được cái quyết định có tính lịch sử này.

Rõ ràng, những quốc gia kia cũng rõ ràng vết nứt có tầm quan trọng như thế nào, bằng không làm sao có thể dễ dàng thống nhất ý kiến như vậy.

Chỉ là, bây giờ mọi chuyện đã rồi, cho dù ba bên bọn họ chính là ba siêu cường quốc đứng đầu thế giới thì cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Ba quốc gia bọn họ cho dù có liên hợp thì cũng không thể chống lại gần hai trăm quốc gia được. Huống hồ ba quốc gia bọn họ cũng khó mà có khả năng liên hợp.

Đã không thể thay đổi, vậy bọn họ cũng chỉ có thể gia nhập.

Bây giờ, gia nhập càng chậm thì lợi ích mất đi sẽ càng nhiều. Không thấy những quốc gia kia đã quyết định bao nhiêu thứ sau lưng ba người họ sao?

Thế là, ba vị nguyên thủ lập tức liên lạc với trợ lý của mình, sau đó gần như đồng thời nói ra:

" Lập tức tuyên bố quyết định của tôi, Bạch đầu ưng quốc, gia nhập vào Liên minh nhân loại!!!"

" Lập tức tuyên bố quyết định của tôi, Băng hùng quốc gia nhập Liên minh nhân loại!!!"

" Lập tức tuyên bố quyết định của tôi, Hắc long quốc gia nhập Liên minh nhân loại!!!"

Sau khi nói xong quyết định của mình, ba người như là vừa bị rút cạn sức lực toàn thân, lập tức ngồi sập xuống ghế.

Bọn họ vừa đưa ra một quyết định quá lớn, quyết định có thể biến họ trở thành tội nhân của cả đất nước.

Đưa ra quyết định này, chính là bọn họ vừa từ bỏ đi đa phần quyền lực của bản thân và vị thế của quốc gia mình.

Đất nước của họ từ nay cũng không còn là một trong ba thế lực đứng ở đỉnh của thế giới này nữa.

Thay vào đó, tổ chức đứng đầu của thế giới chính là Liên minh nhân loại, thế giới này từ giờ cũng chỉ còn lại một tiếng nói, đó là Liên minh nhân loại.

Nhưng thực ra, cho dù bọn họ không có đưa ra quyết định này, thì kể từ khi Liên minh nhân loại tuyên bố thành lập, cách cục của thế giới này cũng sớm đã thay đổi, đất nước của ba bọn họ cũng đã sớm bị tất cả các quốc gia khác hợp sức đạp xuống.

Và thúc đẩy chuyện này xảy ra chính là cái đất nước nhỏ bé mà bọn họ đang đặt chân này.

Vốn dĩ bọn họ còn đang hợp tác với nhau, muốn khuất phục Thanh long quốc. Để ba quốc gia bọn họ có thể chủ đạo cái vết nứt này.

Còn tưởng bàn cờ mình chơi có bao nhiêu lớn, kết quả cách cục của bản thân vẫn là nhỏ.

Ba người bọn họ ngồi chơi cờ, cứ nghĩ bàn cờ của mình to nhất thế giới.



Ngẩng đầu lên mới thấy chân chính bàn cờ a!!!

Hạ Chính Lưu sau một hồi suy tư, cuối cùng không cam lòng ngẩng đầu lên, mỉm cười giơ ngón tay cái về phía thủ tướng, khen:

" Cao!!! Thanh long quốc thật sự lợi hại!!!"

Vương Kỳ cũng không khác bao nhiêu, dù sao đột nhiên quyền lực bị tước mất, ai mà có thể cam lòng.

Ông ta ngẩng đầu lên hỏi thủ tướng:

" Kế hoạch này là ai nghĩ ra? Lên kế hoạch từ bao giờ?"

Nghe thấy câu hỏi của Vương Kỳ, thủ tướng đầu tiên là mỉm cười chúc mừng:

" Ha ha! Chúc mừng ba vị nghị viên!!!

Còn chuyện lần này cũng không phải do cá nhân nào nghĩ ra. Quốc gia chúng tôi cũng không thuộc về cá nhân nào cả, mà là của tập thể, mọi chuyện cũng sẽ do tập thể quyết định.

Nhưng thực ra chuyện này cũng mới được chính phủ chúng tôi bàn bạc thôi. Đưa ra quyết định chính là vào ngày hôm qua, khi các vị vừa mới tới Đông hải để gặp nhau."

Ba người nghe thấy như vậy thì càng không cam lòng, rõ ràng là việc bọn họ đằng sau lưng giở trò đã khiến cho Thanh long quốc quyết định làm liều.

Lê Bạch Dương sau một hồi suy nghĩ như là đã thông suốt, chỉ là thở dài một tiếng, rồi hỏi thủ tướng:

" Thanh long quốc vậy mà cũng cam lòng sao?"

Mặc dù Lê Bạch Dương cũng không hỏi rõ ràng, nhưng thủ tướng lập tức đã hiểu ông ta hỏi chuyện gì.

Thế là thủ tướng cười thoải mái nói:

" Ha ha ha!!! Làm sao lại không cam lòng?!!!

Bỏ ra một chút lợi ích, mở ra một thời đại mới, chúng ta sẽ đều trở thành người tiên phong trong thời đại này, sẽ được lịch sử ghi khắc như những vị thánh nhân.

Còn vết nứt, nó vốn thuộc về toàn nhân loại, không có ai hay quốc gia nào có quyền độc chiếm.

Chỉ có buông ra, nó mới có thể phát huy ra giá trị lớn nhất."

Nghe vậy, ba người kia cũng không còn gì để nói.

Đột nhiên, một chiến sĩ canh gác chạy vào thông báo:

" Thủ tướng, đội ngũ thăm dò đã trở về!!!"

Nghe thấy tin tức này, không chỉ thủ tướng, ba vị nguyên thủ kia cũng giật mình đứng dậy.

Thủ tướng vẻ mặt lo lắng hỏi:

" Tình hình thế nào?"

Thấy thủ tướng tỏ ra rất là lo lắng, người chiến sĩ kia cũng không chậm trễ trả lời:

" Vừa thấy có người trở về thì tôi lập tức đi vào thông báo. Mặc dù chỉ mới có mấy người vượt qua vết nứt trở về, nhưng tôi để ý bọn họ cũng đều bình thường, không có dấu hiệu b·ị t·hương."

Nghe thấy vậy, thủ tướng vui vẻ chạy ra xem, không có b·ị t·hương chính là tin tức tốt.

Ba vị nguyên thủ kia cũng không chậm trễ, lập tức lao ra.

Vừa lao ra, thủ tướng đã nhìn thấy giáo sư Nghĩa, thế là vội vàng chạy đến hỏi:

" Giáo sư, tình hình như thế nào?"

Giáo sư cũng không chậm trễ báo cáo sơ lược tình hình cho thủ tướng.

" Chúng tôi gặp phải một đầu quái vật cực kỳ mạnh mẽ. Bởi vì là đội ngũ đầu tiên đụng phải, vậy nên đội ngũ của Hắc long quốc toàn quân bị diệt.

Hai đội ngũ còn lại, binh sĩ đi theo hộ vệ cũng đều đã bị quái vật g·iết c·hết, chỉ còn lại các chuyên gia là có thể trở về.

Còn về phía chúng ta, vì là khoảng cách xa nhất, vậy nên cơ bản đều có thể trở về.

Chỉ là..."

Lúc này, giọng của giáo sư Nghĩa có vẻ trầm xuống, ánh mắt cũng vô thức hiện lên chút buồn bã.

" ... Chỉ là có một đồng chí chiến sĩ tên Thái, vì để cho tất cả mọi người chạy thoát mà lấy thân làm mồi nhử, dẫn đi con quái vật, bây giờ không rõ sống c·hết!!!"

Thủ tướng nghe thấy vậy thì kinh ngạc thốt lên:

" Lại có một chiến sĩ quả cảm như vậy?!!!"

Ngay sau đó, thủ tướng lập tức chắc nịch nói:

"Tổ quốc nhất định sẽ không cô phụ sự hi sinh của đồng chí Thái. Nếu đồng chí Thái có thể sống sót trở về, cậu ấy nhất định sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.

Còn nếu như đồng chí Thái đã anh dũng hy sinh, cậu ấy sẽ trở thành vị anh hùng đầu tiên trong thời đại này, mọi người sẽ đều được biết đến sự tích của cậu ấy, nhân loại sẽ tôn vinh cậu ấy vì tinh thần hi sinh cao cả này!!!"

Giáo sư Nghĩa vốn dĩ nghe thấy lời của thủ tướng còn thấy rất hợp lý, đó hẳn là những điều bình thường mà Thái cần phải nhận được. Nhưng sau đó thì ông ta lại cảm thấy có chút kỳ quái, làm sao lại thành anh hùng đầu tiên trong thời đại này? Rồi như thế nào lại là cả nhân loại sẽ tôn vinh cậu ấy?

Cũng không phải là ông ấy cảm thấy Thái không xứng đáng với những điều đó. Nếu những điều đó xảy ra, có thể sẽ có người phản đối, nhưng ông ta chắc chắn là người thứ nhất ủng hộ.

Chỉ có điều, những điều đó làm sao có thể xảy ra chứ, Thanh long quốc có cái quyền lực này sao?

Cho dù có là ba đại cường quốc cũng không có bản lĩnh, làm cho một vị anh hùng nước họ được cả nhân loại tôn vinh đi.



Còn trở thành anh hùng đầu tiên trong thời đại này, rốt cuộc là thời đại gì, cho dù là thời đại hoà bình này cũng đã có không ít anh hùng được phong tặng rồi mà.

Thế là, giáo sư Nghĩa bắt đầu hướng ánh mắt khó hiểu về phía thủ tướng.

Thủ tướng cũng lập tức hiểu ra được ý tứ trong mắt của vị giáo sư này, thế là giải thích:

" Giáo sư, ngài đi vào trong vết nứt nên có một số chuyện còn chưa biết, chờ sau đó xem một chút tin tức sẽ rõ."

Nghe thấy như vậy, giáo sư Nghĩa rất kinh ngạc, rốt cuộc là như thế nào?

Nhìn thái độ của thủ tướng, có vẻ như đã có đại sự kinh thiên động địa gì đã xảy ra.

Ông ta đúng là vừa vào vết nứt thăm dò, nhưng cùng lắm cũng mới có khoảng nửa ngày mà thôi, làm sao đã có thay đổi gì to lớn có thể xảy ra chỉ trong thời gian ngắn như vậy???

Đột nhiên thủ tướng lại hỏi:

" Theo như ngài nói, đồng chí Thái vì cứu tất cả mọi người nên mới lấy thân dụ đi quái vật?

Có phải hay không bao gồm cả những chuyên gia Bạch đầu ưng quốc và Băng hùng quốc kia?"

Giáo sư Nghĩa lập tức gật đầu trả lời:

" Đúng là như vậy!!!"

Nghe được lời khẳng định từ giáo sư Nghĩa, thủ tướng lập tức cất bước tiến về phía đám người Bạch đầu ưng quốc và Băng hùng quốc.

Vừa tới gần, thủ tướng cũng vừa mở miệng hỏi:

" Mấy vị giáo sư, tôi nghe nói, có một đồng chí chiến sĩ của Thanh long quốc chúng tôi đã liều mình dẫn đi quái vật để cứu các vị, có đúng như vậy không???"

Nghe thấy thủ tướng hỏi vậy, hai vị nguyên thủ thì tỏ ra kinh ngạc, hướng ánh mắt hỏi thăm về phía mấy chuyên gia của quốc gia mình.

Còn mấy ông chuyên gia này thì tỏ ra khá là bối rối, sau đó cũng gật đầu thừa nhận chuyện này.

Thấy thế, thủ tướng lập tức hỏi hai vị nguyên thủ:

" Chiến sĩ của chúng tôi xả thân cứu những chuyên gia này của quý quốc, chẳng lẽ các vị không có chút bày tỏ gì sao?"

Nghe thủ tướng hỏi, hai vị nguyên thủ hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, bày tỏ gì, còn không phải là một binh sĩ bình thường, bảo vệ chuyên gia của họ không phải là bình thường, còn phải bày tỏ cái gì?

Đương nhiên, bọn họ chính là nguyên thủ quốc gia của một nước, làm sao có thể nói như vậy.

Vốn dĩ bọn họ sẽ cố tình không để ý tới chuyện này, chỉ trách thủ tướng của Thanh long quốc mặt dày đề ra, khiến cho bọn họ rất là khó sử.

Bây giờ trả giá lớn cho chuyện này thì không đáng, nhưng làm qua loa thì lại mất mặt.

Bọn họ cũng không còn nắm giữ quyền lực như trước kia, không thể chỉ hươu bảo ngựa, muốn làm gì thì làm được nữa.

Cuối cùng, sau khi cân đo đong đếm một hồi, bọn họ vẫn chưa thể quyết định được nên trả giá cho chuyện này thế nào, đành tỏ ra không mấy vui vẻ hỏi lại thủ tướng.

" Vậy, ngài thủ tướng muốn gì?"

Thấy thế, thủ tướng liền mỉm cười nói:

" Chúng tôi cũng không muốn gì từ chư vị, nhưng đồng chí chiến sĩ của chúng tôi vì nghĩa hi sinh, hành động này có cống hiến to lớn cho nhân loại.

Vì sự hi sinh của cậu ấy, chúng ta mới có thể thu được những tin tức đầu tiên quý giá về quái thú của thế giới kia.

Những tin tức này sau đó chắc chắn có thể giúp cho nhân loại chúng ta, thăm dò phía sau khe nứt càng thuận lợi hơn.

Vậy nên tôi cảm thấy cậu ấy hẳn là cần nhận được nhân loại vinh danh vì công lao và sự hi sinh của mình.

Các ngài thấy đúng không?"

Hai vị nguyên thủ bây giờ mới hiểu được, thì ra mục đích của thủ tướng cũng không phải là hai quốc gia bọn họ, mà rõ ràng là càng cao hơn Liên minh nhân loại.

Bọn họ tương đối khinh thường, nói lớn ra thì đúng như là thủ tướng nói như vậy. Nhưng nếu nói nhỏ thì cũng có thể nói là người chiến sĩ kia là thực hiện phận sự của mình.

Vậy mà thủ tướng định đòi hỏi cả nhân loại phải vinh danh một người lính nho nhỏ.

Chỉ là nghĩ lại, chuyện này thì liên quan gì tới họ, họ cũng đâu có mất thứ gì đâu.

Mà dù sao cũng chỉ là một cái người đ·ã c·hết, cho dù có trở thành anh hùng của cả nhân loại thì sao, không ảnh hưởng gì tới lợi ích quốc gia bọn họ cả.

Đã thế còn có thể trở thành tấm gương cho những người thăm dò sau này, cổ vũ tinh thần hiến dâng của bọn họ, tội gì không thúc đẩy một chút đây.

Đã thế, Thanh long quốc bây giờ cũng đã khác trước, Liên minh nhân loại được thành lập có công lao rất lớn của Thanh long quốc, vậy nên trọng lượng tiếng nói của Thanh long quốc đã lớn hơn.

Quốc gia của hai người ông ta vị thế cũng đã giảm nhiều, không muốn càng ngày càng đi xuống thì thiết lập mối quan hệ tốt với Thanh long quốc hẳn là một điều đúng đắn.

Thế là hai vị nguyên thủ này cũng không hề kháng cự, ngược lại thì vui vẻ hùa theo nói:

" Đúng vậy a, một thanh niên nhiệt huyết, quả cảm như vậy hẳn là cần được nhân loại vinh danh!!!"

" Đúng vậy, cậu ấy hẳn là nên trở thành tấm gương sáng cho giới trẻ hiện nay học tập!!!"

Thấy phản ứng của hai người như vậy, thủ tướng cũng vui vẻ cười lên.

Lúc này cũng chỉ có Hạ Chính Lưu là không vui vẻ nổi, bởi vì ông ta phát hiện, trở về có người của Thanh long quốc, có người của Bạch đầu ưng quốc, cũng có cả người của Băng hùng quốc, riêng chỉ không có người của Hắc long quốc.

...

Cách chương.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.