Tiến Hóa Kỷ Nguyên

Chương 2: Nhiệm vụ



Chương 2: Nhiệm vụ

Trên đường đi, Thái phát hiện trên đường có càng nhiều trạm gác, canh phòng cũng càng thêm cẩn mật. Mỗi lần gặp trạm gác, trung đoàn trưởng lại phải đưa ra giấy tờ chứng minh mới được cho qua.

Đây rõ ràng là không chỉ đề phòng bên trong mà cũng đề phòng cả bên ngoài.

Cũng đúng thôi, trong và ngoài nước đều có không ít thế lực thù địch. Chưa kể còn có những tổ chức chống lại loài người, đám người điên đó biết được có vết nứt này làm sao lại không động ý đồ gì cho được.

Chỉ có điều, Thanh long quốc là một dân tộc đoàn kết, đối với những thế lực đen tối đó mà nói, Thanh long quốc vẫn luôn là một cấm khu.

Cho dù bọn họ vẫn có thể ra vào, thậm chí là tiến hành khủng bố ở các quốc gia lớn đứng đầu thế giới như là Bạch đầu ưng quốc, thì bọn họ cũng không thể bén mảng tới Thanh long quốc mà không bị phát hiện.

Mỗi người dân của Thanh long quốc đều là tai mắt của chính phủ, bọn chúng chỉ cần ngo ngoe một chút, chính phủ đã lập tức phát hiện và tóm gọn bọn chúng.

Chiếc xe của đám người Hoàng Quốc Thái một đường đi thẳng tới khu vực vết nứt.

Càng vào trong, Thái lại thấy được càng nhiều các loại v·ũ k·hí tối tân. Xe tăng, t·ên l·ửa được bố trí dày đặc, thậm chí còn có nhiều thứ trang thiết bị kỳ quái mà hắn không biết đến.

Cho tới khi vượt qua một trạm gác lớn, Thái và những người khác chợt giật mình kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt.

Đừng nói là mấy người chiến sĩ, ngay cả như trung đoàn trưởng đã sớm nhìn thấy hình ảnh thì cũng vẫn kinh ngạc như thường.

Quả nhiên là vết nứt không gian, so với bình thường vết nứt có khác biệt rất lớn.

Nó chẳng khác nào một bức tranh kỳ ảo, tràn đầy tính chất huyền bí.

Phải hình dung như thế nào đây?

Nó có lẽ giống như là một tấm gương khổng lồ bị nứt vỡ, có một khe hở ở giữa, có thể thông qua khe hở này để nhìn thấy được hình ảnh ở phía sau tấm gương.

Mà những vết nứt ở xung quanh liên tục phát ra những dòng năng lượng giống như những tia sét màu tím đen, nhìn không chỉ huyền ảo mà còn rất kinh khủng.

Không chỉ thế, vết nứt này cũng không phải hình thành trên mặt đất như những vết nứt thông thường, mà là nằm trên không trung.

Nói chuẩn xác hơn chính là nó nối từ dưới mặt đất lên trên không trung.

Vết nứt hình dạng như một cái mắt dọc, cao mấy chục mét, nằm dựng đứng bên cạnh bờ biển, hết sức ma quái và dễ thấy.

Bên dưới chân vết nứt còn hình thành một vết nứt dài ở dưới mặt đất. Vết nứt bình thường này không biết sâu bao nhiêu, nhưng không ngừng có nước biển tràn vào trong đó.

Xung quanh vết nứt đã được bao bọc bởi một căn cứ cao lớn bằng kim loại, chỉ là vết nứt quá to lớn, căn cứ này cũng không che giấu được nó.

Căn cứ này phòng vệ rất nghiêm ngặt, khắp nơi là các thiết bị quân sự, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào.

Ngoài biển, Thái cũng thấy được rất nhiều hạm đội đang phong tỏa vùng biển, thậm chí còn có cả tàu sân bay.

Đây rõ ràng là có cả sự tham gia của hải quân của các quốc gia khác, chứ Thanh long quốc cũng không có sở hữu tàu sân bay.

Trên không trung, máy b·ay c·hiến đ·ấu không ngừng làm công tác tuần tra. Chỉ sợ dưới đáy biển cũng không thiếu tàu ngầm đang trấn giữ.

Bây giờ nơi này sức phòng thủ có lẽ là mạnh nhất thế giới. Nếu nói ở đây tập trung rất nhiều v·ũ k·hí h·ạt nhân hắn cũng tin tưởng.

Xe của bọn hắn đi tới cổng của căn cứ thì dừng lại. Sau khi trình ra giấy tờ chứng minh, một vị sĩ quan mang quân hàm đại tá được gọi ra.

Vị đại tá này gương mặt nghiêm túc, thân hình cao lớn, nhìn có vẻ còn trẻ tuổi hơn trung đoàn trưởng của bọn hắn, vậy mà quân hàm còn cao hơn trung đoàn trưởng hai cấp. Điều này chứng tỏ vị đại tá này cũng không phải là quân nhân thông thường.

Mà cũng đúng thôi, có thể xuất hiện ở căn cứ này, chỉ sợ cũng không có ai là người bình thường cả.

Ngay như trung đoàn trưởng của bọn hắn cũng không có tư cách đi vào trong căn cứ.

Sau khi bàn giao ba người Hoàng Quốc Thái cho vị đại tá thì trung đoàn trưởng phải lập tức rời khỏi phạm vi căn cứ phòng ngự.

Thấy trung đoàn trưởng rời đi, vị đại tá lập tức lên tiếng.



" Tôi là Lê Quang Khải, chính là người phụ trách hiện giờ của các đồng chí.

Đi theo tôi!"

Nói rồi, đại tá Khải quay người rời đi.

Hoàng Quốc Thái ba người thấy vậy thì nhanh chóng đi theo.

Bên trong căn cứ, khắp nơi là các thiết bị công nghệ hiện đại, phòng vệ so với bên ngoài càng thêm nghiêm cẩn. Đi qua mỗi cánh cửa đều cần đại tá Khải dùng thẻ quẹt thì mới có thể đi qua.

Đai tá Khải cũng nhắc nhở bọn hắn:

" Các đồng chí nhớ kỹ, đây là khu vực cấp độ bảo mật cực cao, trong này không thể đi lại linh tinh, muốn đi đâu cần được sự cho phép, nếu không sẽ bị coi như là gián điệp sử lý.

Thực ra, không cần nhắc nhở thì bọn họ cũng có thể đoán ra được, ở đây không thể đi linh tinh.

Vả lại, cho dù có muốn đi, không có thẻ từ sợ rằng cũng đi không nổi.

Vậy nên bọn hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau đại tá Khải, sợ chậm một chút lỡ may lạc đường thì rắc rối lớn.

Chờ tới trước một cánh cửa, đại tá Khải lên tiếng.

" Các đồng chí vào trong chọn một giường trống sắp xếp lại quân tư trang của mình. Sau đó qua bên này tập hợp."

Nói rồi, đại tá Khải mặc kệ bọn họ, đẩy cửa căn phòng đối diện đi vào.

Thấy vậy ba người bọn hắn cũng nhanh chóng tiến vào cánh cửa trước mặt.

Trong này là một phòng ký túc xá khá là rộng rãi. Trong phòng được sắp xếp hai hàng, tổng cộng ba mươi chiếc giường tầng. Những chiếc giường tầng này có khoảng một nửa đã có chủ.

Ba người không chậm trễ, mỗi người chọn lấy một chiếc giường, rồi sắp xếp lại đồ đạc của mình.

Hai chiến sĩ kia chọn chung một cái giường, có vẻ như hai người họ là quen biết nhau.

Trong khi đó Thái chọn riêng một góc, hắn làm như vậy cũng là có lý do.

Cả quãng đường hắn cũng không cùng hai người kia bắt chuyện. Hắn không muốn cùng họ thiết lập tình cảm, hắn không muốn chờ khi mạo hiểm lại bị tình cảm vướng mắc rồi vì thế mà c·hết oan.

Vẫn là một mình tốt hơn, nếu như gặp nguy hiểm phải chạy trốn cũng không cần vướng bận người khác.

Sắp xếp xong xuôi, ba người nhanh chóng tiến sang căn phòng bên cạnh.

Bên này là một căn phòng trống, có không ít chiến sĩ đã tập hợp bên này, khoảng hơn ba mươi người, có lẽ cũng đều giống như bọn hắn, là chiến sĩ tự nguyện tham gia nhiệm vụ thăm dò.

Không chờ đại tá Khải ra lệnh, Thái và hai người kia nhanh chóng đứng xếp vào phía sau hàng ngũ.

Có lẽ ba người bọn họ chính là những người cuối cùng, vậy nên đại tá Khải bắt đầu lên tiếng.

" Các đồng chí có mặt ở đây đều là tự nguyện tham gia nhiệm vụ thăm dò vết nứt chứ?"

Vừa lên tiếng, đại tá đã hỏi để xác nhận xem mọi người có thật sự tự nguyện hay không, cái này chính là nguyên tắc, nếu như có đơn vị nào bắt ép binh sĩ tham gia để lấy thành tích, như vậy chắc chắn sẽ chịu trừng phạt.

Nghe thấy đại tá Khải hỏi vậy, tất cả chiến sĩ lập tức hô:

" Phải!"

Mặc dù không cùng một đơn vị, nhưng cũng đều là được huấn luyện chính quy, điều lệnh cũng không có gì khác biệt.

Thấy không có ai là b·ị b·ắt ép, đại tá Khải tiếp tục lên tiếng.



" Tốt!

Có lẽ trước đó, lãnh đạo đơn vị các đồng chí đã nói cho các đồng chí về tình hình hiện tại, nhưng bọn họ cũng không nắm được thông tin cụ thể .

Bây giờ, tôi sẽ cho các đồng chí biết thông tin cụ thể hơn.

Một tuần qua, chúng ta đã tổ chức tổng cộng mười lăm lượt thăm dò, trung bình mỗi ngày hai lượt.

Trung bình mỗi lượt có khoảng ba mươi người tham gia, bao gồm cả chiến sĩ hộ tống và các chuyên gia. Trong đó có một nửa là người Thanh long quốc chúng ta, còn lại là chuyên gia và người hộ tống đến từ các quốc gia lớn khác.

Ngoại trừ lần đầu tiên chỉ là vừa vượt qua vết nứt liền quay trở lại, những lần thăm dò sau đó cơ bản đều lấy kết quả thất bại mà kết thúc.

Hầu hết những người thăm dò này đều không thể quay về, tổng cộng chỉ có ba người có thể vượt qua vết nứt quay trở lại.

Trong đó một người coi như là tại chỗ t·ử v·ong, hai người khác hơn một chút, truyền lại được chút tin tức thì sau đó cũng không qua khỏi.

Dù là ở đây đang tập trung đội ngũ y bác sĩ cùng với trang thiết bị y tế tốt nhất thế giới, thì cũng không cứu nổi.

Nói chuẩn xác thì bọn họ vẫn còn chưa có c·hết hẳn, ngoại trừ một người tôi nói là tại chỗ t·ử v·ong kia, hai người khác thì đang trong trạng thái người thực vật.

Nếu như có phép màu gì xảy ra thì may ra mới có thể cứu sống được bọn họ.

Tổng thiệt hại về người trong một tuần qua đã lên tới bốn trăm ba mươi lăm người. Chỉ riêng thanh long quốc chúng ta, cả chuyên gia và binh sĩ đã thiệt hại hai trăm bốn mươi sáu người.

Ở đây, tôi nhấn mạnh với các đồng chí, nhiệm vụ này cực kỳ! Cực kỳ nguy hiểm! Có thể coi là thập tử vô sinh!

Bây giờ, các đồng chí còn có cơ hội lựa chọn lần cuối, lựa chọn rời khỏi nhiệm vụ này.

Nếu như vẫn quyết định tham gia, vậy sau đó các đồng chí sẽ không có quyền từ chối nhiệm vụ. Từ chối sẽ bị xếp vào tội phản quốc, cho dù không sử tử, cũng sẽ chung thân bị giam giữ.

Các đồng chí có ba phút suy nghĩ, sau đó nói cho tôi lựa chọn của mình."

Nghe thấy tin tức của đại tá Khải, đám binh lính kinh ngạc, sợ hãi, rất nhiều cảm xúc ngổn ngang.

Có lẽ khi lựa chọn tự nguyện tham gia nhiệm vụ này, có nhiều người mang theo suy nghĩ may mắn.

Giống như Hoàng Quốc Thái, cảm thấy nhiệm vụ này chính là một cơ hội, muốn thay đổi cuộc đời, cảm thấy bản thân mình có thể sẽ may mắn không đen đủi giống người khác.

Nhưng sau khi biết được kết quả lại thảm khốc như vậy, niềm tin của họ bắt đầu lung lay. Cho dù là được huấn luyện chính quy, bài bản, cho dù là yêu nước, dũng cảm, bọn họ cũng không tránh khỏi sợ hãi trước c·ái c·hết.

Có lẽ một ngày nào đó, những dị sinh vật kia thật sự tràn sang địa tinh, một ngày nào đó bọn chúng tàn phá đất nước sinh đẹp này, những người chiến sĩ trẻ ở đây bọn họ sẽ không ngần ngại hi sinh để bảo vệ tổ quốc.

Nhưng bây giờ, bọn họ còn chưa có sẵn sàng cho c·ái c·hết, vậy nên không ít người đã đứng ra, lựa chọn rời khỏi nhiệm vụ này.

Không cần đến ba phút, có hơn một nửa số người đã đi ra, trong đó có cả hai người cùng đơn vị với Thái. Cũng không cần hỏi, đại tá Khải cũng hiểu được lựa chọn của họ là gì.

Thấy thế, đại tá Khải lập tức nói với họ:

" Nếu như các đồng chí lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ này, vậy thì quay trở lại ký túc xá lấy quân tư trang của mình, sau đó sẽ có người dẫn các đồng chí đi ra ngoài."

Thái cũng không giống như những người đó, khi đã lựa chọn, hắn cũng đã suy nghĩ kỹ, không thể vì biết cụ thể hơn con số thiệt hại mà thay đổi quyết định được.

Chỉ là, Thái cũng có một điều băn khoăn, mặc dù hắn cảm thấy mình tham gia thì cũng chỉ cần tham gia một lần là đủ, nhưng hắn vẫn phải xác minh chắc chắn, lỡ như sau đó chỉ cần còn sống liền không ngừng bắt hắn tham gia mạo hiểm thăm dò, thì coi như không c·hết cũng khó mà sống nổi.

Thế là, Thái lập tức giơ tay hô:

" Báo cáo! Tôi có chuyện muốn hỏi!"

Thấy vậy, đại tá Khải lập tức giơ tay mời rồi nghiêm túc hỏi:

" Đồng chí có gì muốn hỏi?"

Nghe thấy thế, Thái cũng không chần chừ lập tức lớn tiếng hỏi.



" Báo cáo đồng chí, điều tôi muốn hỏi là, sau khi chúng tôi đồng ý tham gia nhiệm vụ thăm dò, vậy chúng tôi sẽ b·ị b·ắt buộc tham gia thăm dò một lần, hay là nhiều lần?

Nếu như có thể sống sót trở về, chúng tôi còn có b·ị b·ắt buộc tham gia nhiệm vụ này nữa không?"

Thấy Thái hỏi như vậy, những người khác dường như cũng rất quan tâm vấn đề này, vậy nên ai cũng chú ý câu trả lời của đại tá Khải.

Đại tá Khải vốn dĩ còn tưởng Thái muốn hỏi cái gì, biết được là hỏi vấn đề này, anh ta mỉm cười trả lời.

Đây chính là lần đầu tiên từ lúc gặp, Thái thấy được khuôn mặt anh ta nở nụ cười, có lẽ là rất vừa lòng với lựa chọn của những người còn ở lại đây, nên không còn cố tỏ ra nghiêm túc, lạnh lùng.

" Đồng chí này còn rất cẩn thận, là một người quân nhân, cẩn thận chính là một đức tính tốt!

Yên tâm, nhiệm vụ này hoàn toàn theo tính chất tự nguyện.

Sau đó bắt buộc cũng chỉ vì các đồng chí sẽ được tiếp xúc với một số tin tức cơ mật, không thể để rò rỉ ra ngoài.

Còn sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, tôi đảm bảo là các đồng chí sẽ không còn b·ị b·ắt ép tham gia thăm dò nữa, tiếp tục hay không hoàn toàn là dựa vào ý nguyện của các đồng chí.

Chỉ cần có thể sống sót trở về, các đồng chí chính là anh hùng dân tộc, sẽ được hưởng rất nhiều phần thưởng và quyền lợi.

Cái này không chỉ là hứa suông, mà đã có giấy tờ văn bản quyết định của chính phủ, về việc tưởng thưởng cho các cá nhân có công lao trong sự kiện này.

Chỉ là, vì đảm bảo việc bảo mật thông tin, các đồng chí sẽ phải ký cam kết bảo mật thông tin và sẽ được phân công công tác khác.

Có thể là làm việc trực tiếp ở căn cứ này, hoặc làm việc ở một số nơi khác, nhưng không thể tùy ý tiếp xúc với những người bên ngoài.

Bây giờ, nếu như các đồng chí ở đây đều quyết định tham gia, vậy chúng ta bắt đầu ký cam kết tự nguyện, đồng thời bây giờ các đồng chí cũng có thể viết một lá thư cho người thân của mình

Có điều các đồng chí không được tiết lộ tin tức về nhiệm vụ hay thông tin của nơi này.

Sau khi ký xong cam kết, các đồng chí chính thức trở thành thành viên của nhiệm vụ thăm dò, sau đó sẽ không còn có thể đổi ý nữa."

Nói rồi, đại tá Khải bắt đầu phân phát giấy bút cho mọi người. Giấy bao gồm một tờ giấy cam kết in sẵn, và một tờ giấy trắng để viết thư.

Thái đọc một lần bản cam kết, cũng không có gì đặc biệt, chính là xác nhận bản thân có tự nguyện tham gia nhiệm vụ hay không, cùng với chuyện cam kết sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin gì về nhiệm vụ cho người không có phận sự.

Thấy không có gì không ổn, Thái lập tức kí tên vào bản cam kết. Còn thư thì thôi, hắn cũng không định viết cái gì.

Cha hắn người kia, cũng chỉ có quan tâm đến rượu, có hay không người con trai này, ông ấy chỉ sợ cũng không mấy bận tâm.

Nếu như biết hắn c·hết mà có thể mang lại cho ông ta một khoản tiền đủ để uống rượu đến c·hết, có lẽ ông ta còn thấy vui mừng là đằng khác.

Thân là con trai, nếu như hắn c·hết trong nhiệm vụ lần này, vậy khoản tiền trợ cấp của chính phủ coi như là của hắn trả ơn ông ấy công ơn sinh thành đi.

Làm nhiệm vụ cho tổ quốc hi sinh, hắn cảm thấy là khoản tiền trợ cấp cho thân nhân gia đình hẳn là không hề ít, để ông ấy uống rượu đến hết đời chắc chắn là không có vấn đề gì.

Thế là, Thái không do dự mang nộp lên hai tờ giấy.

Thấy Thái cũng không hề viết thư về cho người thân, nói là viết thư, nhưng chân chính đây coi như là viết di chúc, viết lời trăng trối, thế là đại tá Khải liền hỏi:

" Đồng chí như thế nào lại không viết thư cho người thân? Phải biết đây có thể chính là tin tức cuối cùng đồng chí gửi cho bọn họ."

Nghe thấy vậy, Thái mỉm cười tự giễu nói:

" Cha tôi, người kia lấy rượu làm niềm vui, thư từ gì chưa chắc ông ấy đã đọc, chỉ mong nếu như tôi có hi sinh, chính phủ trợ cấp một ít tiền cho ông ấy uống rượu là tốt rồi!"

Nghe thấy những lời này, đại tá Khải cũng hiểu được vì sao Thái lại không viết thư. Thế là anh ta lập tức nói:

" Đồng chí yên tâm, chuyện này đồng chí không cần lo lắng, chờ mọi người viết xong, tôi sẽ thông báo cho các đồng chí về đãi ngộ khi tham gia nhiệm vụ thăm dò này, trong đó bao gồm cả đãi ngộ khi các đồng chí sống sót trở về, hoặc là các đồng chí hi sinh vì nước."

...

Cách chương.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.