Tiến Hóa Kỷ Nguyên

Chương 4: Rèn luyện kết thúc



Chương 4: Rèn luyện kết thúc

Đại tá Khải bắt đầu giúp mọi người tiêm vào loại nước thuốc màu đỏ. Vừa tiêm anh ta còn vừa nói:

" Loại nước thuốc màu đỏ này các đồng chí mỗi người được chỉ tiêu là ba ống, mỗi ngày dùng một ống.

Loại nước thuốc màu xanh thì các đồng chí nhận được hai ống mỗi ngày, sau mỗi buổi tập luyện thì các đồng chí sẽ tiêm vào một ống để giúp khôi phục thể lực.

Cung cấp số lượng chỉ tiêu như vậy cũng không phải là không muốn cho các đồng chí nhiều hơn, mà là đó là giới hạn của các đồng chí.

Nếu như sử dụng liều lượng càng nhiều, chỉ sợ cơ thể các đồng chí hiện tại là chịu không nổi.

Bây giờ, sau khi tiêm thuốc thì các đồng chí tiến hành tự tập luyện. Nếu như đạt tới giới hạn thì có thể sử dụng các thiết bị trong này để tập luyện các bộ phận trên thân thể.

Quân thể quyền chỉ là rèn luyện tổng thể mà thôi, nếu như muốn rèn luyện tốc độ, hoặc là sức mạnh tay chân thì vẫn phải tập luyện riêng."

Chờ đại tá Khải giúp tiêm thuốc xong, Thái lập tức tiến hành tập luyện quân thể quyền.

Mặc dù khi tiêm vào hắn cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Nhưng khi vận động, hắn lại cảm thấy bản thân mình lực lượng trở nên dồi dào, chẳng khác nào uống vào một lon nước tăng lực cực mạnh.

Không chỉ thế, cảm giác như thể lực của hắn cũng tăng lên rất nhiều. Biểu hiện chính là trước đó hắn còn không thể hoàn thành được chiêu thức thứ hai trong quân thể quyền thì bây giờ hắn đã có thể hoàn thành được.

Chỉ là, cảm giác cơ bắp đau nhức và cháy bỏng thì tăng lên rất nhiều so với lúc trước.

Khi tiếp tục tập luyện đến chiêu thức thứ ba thì cảm giác này lại tăng lên một cấp bậc.

Mồ hôi trên thân thể của Thái bắt đầu ào ào tuôn rơi, nhưng chiêu thức thứ ba này đối với hắn vẫn còn rất khó khăn.

Cuối cùng hắn vẫn là không thể hoàn toàn tập xong một lần chiêu thức thứ ba này.

Đây còn là dựa vào nước thuốc, nếu như không có nước thuốc thì không biết bao giờ hắn mới có thể làm được đến mức độ này.

Vậy nên hắn càng phải cố gắng, để sau ba ngày hắn có thể đạt được như đại tá Khải nói, có thể luyện đến chiêu thức thứ ba của quân thể quyền.

Cái này cũng không phải vì làm cho đại tá Khải vừa lòng, mà là vì tính mạng của chính bản thân hắn.

Có thể người khác không để ý, nhưng bản thân Thái để ý, đại tá Khải có nói, các chiến sĩ tinh nhuệ bình thường có thể luyện được khoảng chín chiêu thức trong quân thể quyền.

Theo như hắn suy nghĩ, những đồng chí trước đó tham gia thăm dò kia có lẽ cũng đều là những chiến sĩ tinh nhuệ bình thường như vậy, chứ khả năng là những người tinh nhuệ trong tinh nhuệ cũng không lớn.

Nhưng cho dù chỉ là những chiến sĩ tinh nhuệ bình thường, thì đó cũng là gấp tám, chín lần thể chất người bình thường.

Mức độ như vậy cũng đều không thể quay trở về, vậy bọn họ còn kém xa những người đó thì kết quả sẽ như thế nào?

Vậy nên hắn nhất định phải nhân cơ hội này cố gắng một chút, cho dù không sánh bằng những chiến sĩ tinh nhuệ kia, nhưng mạnh hơn một chút thì cơ hội cũng lớn hơn một chút.

Thế là, Thái luyện tập đi luyện tập lại, không quản cái gì đau đớn, khó chịu. Mỗi lần sắp không chịu nổi, hắn lại nghỉ ngơi một chút rồi nghĩ đến cảnh bị dị thú xé xác, hoặc trực tiếp bị dị thú to lớn nuốt vào bụng. Sau đó hắn lại có động lực để lần nữa tập luyện.

Hết tập luyện quân thể quyền, Thái cũng chỉ tập luyện thêm chạy nhanh. Theo như hắn cảm thấy, mình cũng chỉ cần có thể chạy thoát khỏi dị thú vậy là tốt rồi. Còn sức mạnh thì để làm gì, dù sao mạnh đến mấy còn có thể mạnh hơn uy lực của súng đạn.

Nếu như ngay cả súng đạn cũng không thể uy h·iếp tới những sinh vật đó, vậy thì sức mạnh cơ bắp của họ cũng vô dụng thôi.

Kết thúc buổi huấn luyện, cho dù là Thái hay là những chiến sĩ khác đều tập luyện cho tới khi sức cùng lực kiệt.

Đã đứng ở chỗ này, lựa chọn tham gia cái nhiệm vụ nguy hiểm thập tử vô sinh như vậy, người nào so với người nào ý chí thua kém.

Vậy nên không cần nghĩ tới chuyện sẽ có người nào huấn luyện chểnh mảng, người nào cũng đang vì tính mạng của mình mà đang nỗ lực.

Cho dù khắp cơ thể đều đau đớn, bọn họ vẫn cố sức lết thân thể của mình tới chỗ đại tá Khải. Chủ yếu là bọn họ đều muốn xem tác dụng của loại thuốc màu xanh như thế nào, có thể hay không giúp họ mau chóng khôi phục thể lực như đồng chí đại tá nói.

Sau khi tiêm thuốc vào, cảm giác đầu tiên mà bọn họ cảm thấy đó chính là tê dại. Cơn đau nhức khắp cơ thể của bọn họ bị dần thay thế bằng cảm giác tê tê dại dại.

Cũng không thể nói là thoải mái hay khó chịu, nhưng cảm giác tê dại này đúng là tốt hơn cảm giác đau nhức vừa rồi rất nhiều.

Bây giờ bọn họ đi lại cùng vận động rõ ràng là trở nên dễ dàng hơn, không cần phải lê lết giống người bị liệt như hồi vừa nãy.

Thấy mọi người đã có thể đi lại bình thường, đại tá Khải mỉm cười hỏi.

" Như thế nào? Có phải hay không rất hiệu quả?"



Mọi người thấy đại tá Khải hỏi như vậy đương nhiên là khen loại thuốc này hết lời.

Thái cảm thấy, thứ nước thuốc này dùng để khôi phục thể lực tốt như vậy, lại còn có thể làm giảm đau, nếu như lúc tham gia thám hiểm có thể mang theo thì còn gì bằng.

Thế là hắn cũng không ngần ngại mà hỏi đại tá Khải về chuyện này.

" Chỉ huy, không biết khi tham gia nhiệm vụ, chúng tôi có thể được phân phối loại thuốc này hay không?"

Nghe thấy hắn hỏi như vậy, những người khác cũng tỏ ra rất quan tâm. Dù sao có được một loại thuốc tốt như vậy bàng thân, ai mà lại không muốn đây.

Thấy mọi người quan tâm vấn đề này như vậy, đại tá Khải cũng lập tức cho bọn họ câu trả lời.

" Yên tâm, trước khi tiến hành thăm dò, mỗi người sẽ nhận được ba ống thuốc xanh này để phòng thân. Loại thuốc này không chỉ có hiệu quả khôi phục thể lực, nó còn có thể dùng như thuốc giảm đau, chữa thương.

Thôi, để tôi dẫn các đồng chí tới nhà ăn, ăn xong chúng ta còn tiếp tục rèn luyện."

Nói rồi, đồng chí đại tá lập tức dẫn theo mọi người đi tới nhà ăn.

Đám chiến sĩ tập luyện cả buổi cũng sớm đã đói không chịu nổi, đương nhiên là không chậm trễ theo sau.

Tới nhà ăn, nơi này còn rất rộng rãi, chỉ là người ở đây ăn cơm cũng không nhiều, mà cũng đều là người Thanh long quốc.

Có lẽ đây chính là nhà ăn dành riêng cho người của Thanh long quốc, với lại nhiều người sợ rằng cũng không tới đây ăn cơm, vậy nên mới ít người ăn cơm như vậy.

Được cái, cơm ở nơi này đúng là chất lượng hơn hẳn, khác xa xuất cơm ở đơn vị bọn hắn.

Ở đây, đồ ăn không chỉ ngon hơn, muốn ăn gì, ăn bao nhiêu còn có thể tùy ý mình lấy.

Bộ đội vốn dĩ đã ăn nhiều, những chiến sĩ này sau một buổi cực hạn rèn luyện thì sức ăn càng thêm lớn. Ai cũng lấy một khay đầy thức ăn, so với khẩu phần ăn của một người bình thường thì nhiều hơn rất nhiều.

Nhưng trong nhà ăn này, cả nhân viên nhà bếp lẫn những người ăn cơm khác cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì trong căn cứ này còn có những người khẩu phần ăn còn nhiều hơn mấy chiến sĩ bọn họ nhiều.

Thái sau khi lấy xong thức ăn của mình thì lựa chọn một bàn trống ngồi xuống. Không giống những người khác, ngồi tụm lại với nhau, hắn cũng không muốn gần gũi với những đồng đội khác.

Mọi người nhìn hắn có lẽ sẽ cảm thấy hắn là người hướng nội, hoặc cũng có thể cho là hắn là người lập dị.

Nhưng hắn cũng không quan tâm, mục đích của hắn cũng chỉ có một, giống như trước đó hắn không gần gũi với hai người đồng đội cùng đơn vị, chỉ là không muốn tình cảm sẽ vướng bận tới thời khắc sinh tử của mình.

Ăn uống xong xuôi, buổi chiều bọn họ lại tiếp tục rèn luyện thể chất.

Không giống với buổi sáng thời gian ngắn ngủi. Buổi chiều, bọn họ có thời gian cả buổi để rèn luyện, cộng với thuốc cường hóa đã bị tiêu hao rất nhiều, vậy nên lúc này bọn họ càng thêm vất vả.

Chờ ban ngày huấn luyện xong thể chất, tới buổi tối bọn họ bắt đầu huấn luyện sử dụng các loại v·ũ k·hí của mình.

Hầu hết đều là những loại v·ũ k·hí bọn họ cũng không quen thuộc, vậy nên huấn luyện bổ túc kỹ thuật bắn các loại súng này là điều cần thiết.

Ngoài ra, đại tá Khải cũng truyền thụ bọn họ một số kỹ thuật chiến đấu cao cấp, chỉ dành cho các đơn vị tinh nhuệ.

Cứ như vậy, thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, đám người Hoàng Quốc Thái bây giờ có thể coi là thoát thai hoán cốt, so với ba ngày trước có sự khác biệt rất lớn. Sức mạnh thay đổi khiến cho khí chất cũng thay đổi rất nhiều.

Về cơ bản thì hầu hết các chiến sĩ đều có thể luyện tới được chiêu thức thứ ba trong quân thể quyền, như đại tá Khải yêu cầu, nhưng đó là trong khi sử dụng thuốc tăng lực.

Thực ra đại tá Khải cũng chỉ là yêu cầu như vậy, nhưng Thái lại có chút hiểu lầm, hắn tưởng yêu cầu của đại tá Khải là luyện tới chiêu thức thứ ba khi không sử dụng thuốc cường hóa.

Cũng vì hiểu lầm này mà hắn so với người khác tu luyện quân thể quyền càng cố gắng.

Trong khi người khác đã dừng tu luyện quân thể quyền để sử dụng các thiết bị tập luyện sức mạnh tay chân, Thái vẫn đang gắng sức luyện tập thêm quân thể quyền.

Tu luyện phụ trợ thì hắn cũng chỉ giành một chút thời gian ra để luyện tập tốc độ chạy mà thôi.

Vậy nên so sánh tu luyện quân thể quyền ở đây thì Thái hẳn là người luyện được tốt nhất.

Mặc dù còn chưa có thử qua luyện tập khi không có thuốc cường hóa, nhưng Thái tự tin mình có thể luyện hết chiêu thức thứ ba của quân thể quyền trong khi không sử dụng thuốc cường hóa. Bởi vì khi sử dụng thuốc cường hóa, hắn đã sắp có thể luyện tới chiêu thức thứ tư.

Đương nhiên chuyện này những người khác cũng thấy được. Đại tá Khải còn rất hài lòng với nỗ lực của Thái.

Nhìn quét một lượt hơn mười chiến sĩ trước mặt, đại tá Khải rất hài lòng khen.



" Không tệ, bây giờ các đồng chí đã có chút phong thái của lính tinh nhuệ, mong rằng các đồng chí có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, sau đó có thể an toàn trở về.

Bây giờ mọi người hãy đi ăn uống, nghỉ ngơi.

Buổi tối tám giờ, các lãnh đạo sẽ có buổi gặp mặt, động viên đội ngũ thăm dò của nước ta."

Nghe thấy phải gặp lãnh đạo, mọi người cũng có thể đoán được là người nào, không phải bộ trưởng thì cũng là thủ tướng.

Nếu như bình thường phải gặp những nhân vật quyền lực như vậy có lẽ mấy anh lính trẻ như bọn họ sẽ rất hồi hộp.

Nhưng bây giờ, bọn họ có thứ còn đáng để hồi hộp hơn, đó chính là lần đối mặt sinh tử vào ngày mai, vậy nên phải gặp mặt lãnh đạo đối với bọn họ mà nói cảm giác cũng chỉ như vậy.

Thời gian vẫn còn sớm, vậy nên mọi người cũng không cần vội vã, sau ba ngày rèn luyện vất vả, bây giờ bọn họ mới coi như có một chút thời gian thư giãn.

Việc đầu tiên bọn họ cần làm đương nhiên là cần tắm rửa một chút, huấn luyện cả ngày vất vả, người đã bẩn thỉu không chịu nổi, còn may những người lính như họ đã sớm quen thuộc với chuyện này.

Tắm rửa sạch sẽ, bổ sung năng lượng chính là điều tiếp theo bọn họ cần làm.

Mặc dù trong căn cứ bị hạn chế đi lại, nhưng khoảng cách nhà ăn không xa, vả lại tuyến đường này bọn họ cũng được phép tự do đi lại.

Vậy nên ngoại trừ ngày đầu tiên cần đại tá Khải dẫn dắt, từ ngày thứ hai trở đi, các bữa cơm bọn họ đều tự mình đi.

Vẫn như bình thường ăn cơm một mình, vậy nên Thái tắm xong cũng không chờ đợi ai, một mình đi tới nhà ăn.

Chọn lấy một phần thức ăn cho mình, Thái ngồi xuống một góc vắng người từ từ ăn. Hắn ăn rất chậm, thưởng thức từng chút một vị ngon của thức ăn, đây có thể sẽ là bữa cơm thoải mái cuối cùng mà hắn có thể ăn được.

Ngày mai, nếu như không thể sống sót, hắn khẳng định là không còn cơ hội ngồi thưởng thức những món ngon như thế này nữa.

Thế là, Thái lại có thêm một động lực nữa để cố gắng sống sót.

Bình thường giải quyết hết bữa ăn chỉ cần vài phút, bữa cơm này Thái ăn mất hơn một tiếng.

Những đồng đội khác mặc dù đi ăn sau, nhưng đã sớm ăn xong. Nhìn thấy Thái vẫn còn ngồi trong góc chậm rì rì ăn, lại càng cảm thấy Thái lập dị, cũng không người nào lại gần hắn cả.

Thái đương nhiên sẽ không để ý bọn họ nhìn mình như thế nào, không lại gần hắn thì hắn lại càng vui vẻ.

Ăn xong, Thái cũng không vội rời đi, dù sao cũng không còn thời gian để làm chuyện gì, thế là hắn ngồi luôn ở đó nghỉ ngơi một chút.

Gần đến tám giờ tối, Thái quay trở lại phòng huấn luyện, mọi người đã có mặt đông đủ ở đây.

Sau một hồi, đại tá Khải cũng đi tới. Cũng không nói nhiều, anh ta lập tức dẫn bọn họ đi tới một phòng họp, trong phòng cũng chỉ có ngồi một người sĩ quan mang quân hàm đại úy.

Người sĩ quan này thân hình cao lớn mạnh mẽ, chẳng kém đại tá Khải bao nhiêu, nhưng so ra trẻ tuổi hơn không ít, cảm giác tuổi tác cũng không chênh lệch với mấy người bọn Hoàng Quốc Thái là mấy.

Thấy đại tá Khải dẫn đám chiến sĩ đi vào, vị đại úy này lập tức đứng lên chào, gương mặt nghiêm nghị chẳng khác nào lần đầu Thái nhìn thấy đại tá Khải.

Hắn cảm thấy vị đại úy này có lẽ chính là một người chân chính lính tinh nhuệ, không giống đám lính quèn bọn hắn.

Đại tá Khải cũng lập tức giới thiệu cho bọn người Hoàng Quốc Thái:

" Đây là đại úy Vũ Phương Nam, chính là chỉ huy trực tiếp của các đồng chí trong nhiệm vụ ngày mai."

Biết vị đại úy trước mặt lại là người chỉ huy của mọi người trong nhiệm vụ ngày mai, đám chiến sĩ rất là ngạc nhiên. Bọn họ vốn tưởng đại tá Khải mới là chỉ huy của bọn họ, không nghĩ tới lại là người khác.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, cho dù không biết gì về vị đại tá này, nhưng tiếp xúc ba ngày, mọi người cũng cảm giác vị đại tá này càng giống thầy giáo hoặc là huấn luyện viên hơn, không trực tiếp tham gia nhiệm vụ cũng bình thường.

Giới thiệu xong, đại tá Khải lại quay sang đại úy Nam nói:

" Bây giờ, tôi bàn giao lại tiểu đội cho đồng chí, tổng cộng mười sáu người, đây chính là danh sách."

Nói xong, đại tá Khải đưa một từ danh sách cho đại úy Nam, sau đó đi tới, ngồi xuống một cái bàn.

Cầm lấy tờ danh sách, đại úy Nam xem kỹ một lượt, sau đó hô:

" Một hàng ngang tập hợp!"

Đám chiến sĩ nghe vậy thì nhanh chóng tập hợp thành một hàng ngang.



Đại úy Nam tiếp tục hô:

" Nghiêm!

Nhìn bên phải... Thẳng!"

Đội ngũ cũng nhanh chóng dóng hàng thẳng tắp.

Cảm thấy vừa lòng với biểu hiện của đội ngũ, đại úy Nam tiếp tục hô:

" Điểm danh!

Cao Xuân Bình!"

Các chiến sĩ nghe thấy tên mình lập tức đáp.

" Có!"

" Hà Tuấn Vũ!"

" Có!"

" Hoàng Quốc Thái!"

" Có!"

...

Lần lượt đọc xong danh sách, thấy không thiếu một ai, đại úy Nam vừa lòng gật đầu, rồi ra lệnh:

" Tốt! Mọi người ngồi gọn vào hàng bàn trong cùng, chờ đợi lãnh đạo tới!"

Nói rồi, anh ta đi tới bên cạnh đại tá Khải ngồi xuống.

Đều là quân nhân, bọn họ ngồi hết sức trật tự, nghiêm túc, cũng không trò chuyện hay cười đùa gì.

Đợi một lúc thì cũng có người tới, đó là một đám năm người, đi đầu là một ông già, ước chừng có sáu, bẩy mươi tuổi. Theo sau bốn người kia thì khá trẻ tuổi, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi chừng đó.

Năm người này cũng không phải là cái gì lãnh đạo bọn họ đang chờ đợi, Thái chỉ cần vừa nhìn cũng đoán được điều này.

Cũng không vì cái gì khác, đơn giản là vì khí chất trên người bọn họ, hắn cảm thấy mấy người này chắc chắn là bước ra từ phòng thí nghiệm, hoặc là giảng đường chứ không giống như là người đứng ở vị trí cao, nắm quyền lực trong tay.

Phản ứng của đại tá Khải cũng đã chứng minh phán đoán của hắn. Chỉ thấy đại tá Khải lập tức đứng lên chào hỏi.

" Giáo sư, sao ngài lại tới đây?!!!"

Thái cảm giác, sự xuất hiện của ông lão này làm cho đại tá Khải hết sức kinh ngạc.

Nghe thấy đại tá Khải hỏi như vậy, ông lão kia nở một nụ cười, trả lời:

" Ha ha, chào đại tá, lần này thăm dò, tôi chính là người dẫn đội chuyên gia."

Nghe thấy thế, đại tá Khải nhíu mày thắc mắc.

" Cái này, ngài đã có tuổi như vậy rồi, làm sao lại phiền đến ngài tham gia nhiệm vụ nguy hiểm này?"

Biết là đại tá Khải đang quan tâm đến mình, vị giáo sư này chỉ cười thản nhiên nói:

" Đúng vậy, tôi đã già rồi, cũng không giúp được gì cho tổ quốc, bây giờ tổ quốc lâm nguy, coi như tôi góp chút sức lực cuối cùng cho đất nước này. Những người trẻ tuổi có tương lai tươi sáng, vẫn là giữ lại cho tổ quốc đi."

Thấy vị giáo sư này quyết định như thế, đại tá Khải có chút thương tâm, mặc dù không quá thân thiết, nhưng vị giáo sư này là người anh ta rất là kính trọng.

Người trẻ tuổi còn không nói, ít nhiều cũng còn có chút cơ hội, chứ có tuổi lại sức khỏe kém như giáo sư, lần này thăm dò chỉ sợ là sẽ không có cơ hội trở về.

Nhưng cũng không có cách nào, hoàn cảnh như vậy, hi sinh là điều cần phải, anh ta cũng không thay đổi được gì.

Đám chuyên gia cũng tìm chỗ ngồi xuống. Không giống đám quân nhân, mấy người chuyên gia này dường như không hết chuyện để nói, cho dù đi hay ngồi bọn họ cũng không ngừng lại trò chuyện.

Mặc dù nghe được loáng thoáng bọn họ bàn luận cái gì vật chất, cái gì năng lượng, nhưng những người khác cũng chỉ như nước đổ đầu vịt, chẳng hiểu chút gì.

...

Cách chương.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.