Không có âm thanh chấn động đất trời nào cả, không có âm thanh đáng sợ nào, thậm chí không có gì cả.
Tấm bia rơi xuống, Lạc Tú một tay tiếp lấy, theo lý mà nói cho dù anh có tiếp được nó thì đế đá dưới chân cũng vỡ nát, ít nhất cũng phải nứt ra.
Nhưng không hề, Lạc Tú như thể đưa tay đón một phiến lá.
“Sao có thể thế được?” Vương trưởng lão sợ mất hồn, đây là tuyệt chiêu của ông ta, trong tông môn trừ tông chủ ra không ai dám đón thẳng thế này.
“Trả lại cho ông đấy!” Lạc Tú ném mạnh tấm bia về phía Vương trưởng lão.
Một khi Lạc Tú bị xóa sổ, cho dù Lạc Tú có mạnh đến đâu, anh cũng sẽ phải chết.
Ngay cả một số cao thủ cũng không thể phản kháng!
Anh ta thực sự hy vọng Lạc Tú nhanh chóng giết chết Vương trưởng lão.
“Nếu cậu giết ông ta, cậu sẽ chết ngay lập tức!” Thẩm Tuấn Phong cười điên cuồng.
Nhưng tiếng cười của anh ta đột ngột dừng lại.
Bởi vì Lạc Tú đã ra tay, một chân giẫm nát đầu Vương trưởng lão, Lạc Tú vẫn đứng sững ở nơi đó.
"Không, không thể nào?"
"Tại sao không có sấm sét?"
Thẩm Tuấn Phong hoàn toàn sững sờ, anh ta không hiểu nổi, đây là quy tắc, tại sao có người phá lệ lại không bị xóa bỏ?
“Tại sao?” Thẩm Tuấn Phong miễn cưỡng hét lên.
“Tôi sẽ anh biết tại sao, bởi vì chúng không dám!” Lạc Tú chỉ lên bầu trời trên đầu.
"Cậu nói gì?"
"Không dám ư?"
“Ở đây nó là thần thánh đấy!” Thẩm Tuấn Phong hoàn toàn phát điên, anh ta không tin.
Lạc Tú mặc kệ anh ta, nhìn tám người đều sợ hãi ở bên kia.
Sau đó, anh cười khẩy một cái, đi về phía tám người đó.
“Anh, anh định làm gì?” Khuôn mặt mấy người kia lộ ra vẻ kinh hãi.
Dù sao thì bây giờ Lạc Tú có thực lực tuyệt đối để giết bọn họ!
“Làm cái gì ư?” Lạc Tú cười nhẹ.
“Các người nghĩ sao?"
"Chúng ta không thù không oán, chúng tôi…" Có ai đó lắp bắp.
“Vậy sao?"
“Vừa rồi các người đều muốn tôi chết đấy!” Lạc Tú vỗ đầu kẻ đó một cái, đầu kẻ đó lập tức toác ra.
Sau đó, anh lại nhìn Lý Phương lần nữa.
“Làm ơn, đừng giết tôi, làm ơn.” Lý Phương khóc lóc cầu xin, cô ta vẫn còn trẻ, cô ta không muốn chết.
“Cô là thứ đáng chết nhất, tôi đã giúp cô đấy, chẳng những không cảm kích tôi, còn muốn tôi chết sao?” Lạc Tú đá vào đầu Lý Phương, lập tức khiến đầu cô ta nứt ra như dưa hấu.
“Đừng giết tôi, nhà tôi nhiều tiền lắm, ra thế giới thực tôi có thể cho anh tiền.” Trương Nhiễm Nhiễm nhìn Lạc Tú cầu xin.
"Tiền?"
“Cho dù giàu cỡ nào, cũng không giàu bằng tôi đâu.” Lạc Tú lắc đầu.
“Gia đình tôi rất giàu có.” Trương Nhiễm Nhiễm lại cầu xin.
“Giàu bằng kẻ giàu nhất không?” Lạc Tú chế nhạo.
Ngay khi lời nói của Lạc Tú thốt lên, Trương Nhiễm Nhiễm kinh ngạc nhìn Lạc Tú.
“Anh là ai?” Trương Nhiễm Nhiễm ngay lập tức hiểu ý của Lạc Tú.
“Không liên quan gì đến cô nữa rồi.” Lạc Tú đá cô ta một phát, khiến cô ta chết tươi, không hề thương xót.
Sau đó Lạc Tú trực tiếp giết tất cả những người đó.
Nếu những người này muốn anh chết, vậy thì những người này phải chết.
Chỉ là Lạc Tú vừa giết xong, đột nhiên có một đám người xông ra, đứng đầu là một lão giả mặc áo bào trắng, toàn thân rất có khí thế, lơ lửng cách mặt đất ba thước.
“Cậu thật là can đảm, dám tới Cổ Đạo Tông của tôi làm càn!” Tông chủ tức giận hét lên.
“Tôi đã đợi ông rất lâu đấy.” Lạc Tú không những không sợ hãi mà còn rất mong đợi.
"Được, đây là lần đầu tiên trong hàng trăm năm qua có người dám tới Cổ Đạo Tông của tôi làm loạn, bày binh bố trận như thế đấy!”
Đột nhiên, một nhóm người đứng lên, lập tức vây lấy Lạc Tú theo một phương hướng cụ thể.
Nếu như nói Lạc Tú ghét gì nhất, chắc chắn phải là đánh theo đội hình, dù gì thì phương pháp này từng khiến anh chịu thiệt!
Vì vậy, ngay khi nhìn thấy điều này, Lạc Tú cảm thấy rất tức giận.
Mà đối phương lập tức di động, một thanh trường kiếm đâm tới, tuy rằng chỉ là một thanh kiếm nhẹ, nhưng lại nặng như Thái Sơn, Lạc Tú tung cú đấm vào thanh kiếm, tia lửa bắn ra như những tia chớp.
Một kiếm tiếp theo lại đến, hóa thành một trận mưa kiếm, giống như cơn mưa xối xả của tháng bảy, không thể xuyên thủng.
Lạc Tú nghênh đón một lần nữa, cương khí hộ thể của anh ngay lập tức hoàn toàn mở ra.