Trước đó Tần Khinh Tuyết có dặn dò thêm vài chuyện nhưng Diệp Thiên không quá để tâm. Hắn chỉ nhớ tên của người kia là Mộ Tinh Hà, bấy nhiêu đã là đủ rồi. Dù sao cũng chỉ gặp một lần, nói vài câu rồi đuổi đi, không cần thiết phải nhớ nhiều thứ vô nghĩa.
Tốc độ của trực thăng khá nhanh, chỉ mất khoảng mười giờ đồng hồ, cũng tức là sáu giờ sáng hôm sau liền đến nơi. Nhìn trực thăng chậm rãi hạ xuống, xung quanh toàn là biển, phía dưới là một chiếc thuyền lớn có chỗ riêng để đáp trực thăng, Diệp Thiên mới mơ hồ nhớ lại lời của Tần Khinh Tuyết. Tên Mộ Tinh Hà kia lựa chọn đường biển, không cần sự cho phép của chính phủ Thương Huyền Quốc, chỉ thông báo một tiếng liền theo thuyền lớn đi vào.
Đây có thể xem là xâm nhập bất hợp pháp. Nhưng trước đó chính phủ đã yêu cầu viện trợ nên cũng không tiện ngăn cản. Tần Chính đứng ra cam đoan sẽ có biện pháp ngăn Mộ Tinh Hà lại, sau đó để Tần Khinh Tuyết mời Diệp Thiên hỗ trợ. Dựa vào hiểu biết của mình, Tần Chính đoán chắc Diệp Thiên sẽ không đồng ý giúp chính phủ vây giết Ám Dạ Quân Vương, ngăn cản Mộ Tinh Hà là việc khả dĩ nhất.
Trực thăng vừa hạ xuống, tiếp đón Diệp Thiên là hai hàng quân lính ăn mặc chỉnh tề, cả người vũ trang đầy đủ, dáng vẻ nghiêm túc lớn tiếng chào hỏi. Hắn vừa bước xuống, một lão nhân bề ngoài hơn bảy ngươi, râu tóc bạc trắng nhưng thân hình cường tráng từ phía xa đi lại, cất tiếng chào hỏi:
- Ngươi là đại sứ Thương Huyền Quốc cử tới đón tiếp Mộ đại nhân?
- Mộ đại nhân? Mộ Tinh Hà?
Vẻ mặt cả đám người chợt đổi, lão nhân có chút tức giận đáp:
- Đại sứ, chú ý lời lẽ của ngươi.
Diệp Thiên hơi khó hiểu, vừa rồi ta có nói gì sai sao? Bất quá hắn cũng lười tranh cãi cùng những người này, chỉ phất tay đáp:
- Đưa ta đi gặp hắn.
Lão nhân khẽ gật đầu, phất tay ra hiệu. Hai hàng quân lính lập tức xoay người bước đi, còn hắn hơi khom người, dùng một cái thủ thế mời đi trước với Diệp Thiên. Hiện tại Diệp Thiên có hơi hiểu ra, có vẻ như quốc gia này tuy kỹ thuật tiến bộ nhưng vẫn theo chế độ quân chủ. Hắn từng đọc qua vài thông tin về những quốc gia như vậy, nghe nói rất xem trọng lễ nghĩa cấp bậc, thậm chí không được gọi thẳng tên của quý tộc. Hành động vừa rồi của Diệp Thiên bị lão nhân xem là vô lễ. Nhưng hắn thân là đại sứ, không bị ràng buộc bởi lễ nghi và pháp luậ của quốc gia này nên lão nhân không có cách nào trách phạt, chỉ nói một câu bày tỏ sự bất mãn mà thôi.
Lão nhân đưa Diệp Thiên đi sâu vào trong khoang thuyền, dừng lại trước một cánh cửa lớn. Quân lính xếp thành hai hàng đứng hai bên cửa, thái độ nghiêm túc. Lão nhân làm một cái động tác xin mời, ý tứ để Diệp Thiên một mình tiến vào. Sinh ra tại Thần Giới, Diệp Thiên vốn tiếp xúc rất nhiều với các lễ nghi cổ đại. Đám người này tỏ vẻ trang trọng như vậy ngược lại khiến hắn cảm thấy có phần quen thuộc, thoải mái mở cửa bước vào.
Bên trong căn phòng, một năm nhân mặc âu phục màu trắng, gương mặt ước chừng bốn mươi, mái tóc màu bạch kim. Hắn vừa nhìn thấy Diệp Thiên, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười:
- Diệp Thiên?
Diệp Thiên có đôi chút kinh ngạc. Thương Huyền Quốc chỉ thông báo có đại sứ đến 0BAgZ tiếp đón Mộ Tinh Hà chứ không nêu danh cụ thể, ngay cả lão nhân và những người bên ngoài cũng gọi hắn như vậy. Mộ Tinh Hà trực tiếp gọi ra danh tự của hắn, một là nhận ra Diệp Thiên, hai là đã sớm đoán được hắn sẽ đến.
- Ngươi biết ta?
Mộ Tinh Hà nở nụ cười:
- Xem ra ngươi vẫn chưa biết danh tiếng hiện tại của mình trong giới tu luyện lớn đến mức nào.
Diệp Thiên không hiểu lắm:
- Ta chưa từng rời khỏi Kiến Minh Thành, có thể nổi tiếng đến mức nào?
Mộ Tinh Hà khẽ lắc đầu:
- Mỗi một vị Tông Sư, cho dù là Ngụy Tông Sư xuất hiện đều gây ra một đợt oanh động lớn. Nhất là khi ngươi đã đánh lui được Phong Vương Ar-Storm, kẻ tiếp cận nhất với Ngụy Tông Sư bọn ta, thậm chí khiến hắn hạ lệnh không được phép đắc tội. Chỉ bấy nhiêu đã đủ để ngươi ngồi vào hàng ngũ những kẻ mạnh nhất bên trong giới tu luyện. Chưa kể đến ngươi còn trẻ như vậy, tương lai thật sự bất khả hạn lượng.
Diệp Thiên hơi hơi hiểu ra:
- Cho nên lần này ngươi đến Thương Huyền Quốc không phải để ngăn cản Ám Dạ Quân Vương mà là nhắm vào ta?
Tên này vừa thấy hắn đã tỏ ra vui mừng, hơn nữa từ đầu đến giới không nhắc một câu nào liên quan đến Ám Dạ Quân Vương. Phối hợp thêm chi tiết đối phương đã sớm biết Diệp Thiên sẽ đến, nói không chừng thật sự là đang đợi hắn. Lại nhớ những lời Tần Khinh Tuyết ám chỉ trước khi Diệp Thiên lên trực thăng, dường như nàng cũng đã mơ hồ đoán được chuyện này sẽ xảy ra.
Mộ Tinh Hà không phủ nhận:
- Chính phủ muốn ngăn cản thế nhân biết đến sự tồn tại của tu luyện giả, tìm mọi cách để che đậy. Trong lịch sử, chúng ta bị bọn hắn gắn cho rất nhiều danh tự không hay như phù thủy, tà giáo mê tín dị đoan, chỉ có một số ít võ giả thông thường được chấp nhận. Đứng ở góc độ một tu luyện giả, bản thân ta cảm thấy hành động của Ám Dạ Quân Vương không hề sai, ngược lại đáp ứng mong muốn được sống thật với bản thân ở dưới ánh sáng mặt trời. Cho nên lần này ta không có ý ngăn cản, thậm chí về sau sẽ hỗ trợ khi cần. Nếu bọn hắn chuẩn bị tốt và kế hoạch này có thể thành công thì cũng là chuyện rất tốt. Ta đến đây vì ngươi.
Lời thừa nhận này không khiến Diệp Thiên vui vẻ. Cũng không phải đại mỹ nữ mà là nam nhân, có gì đáng mừng. Hi vọng đối phương biết điều một chút, nếu không Diệp Thiên sẽ không nương tay. Ngẫm lại, từ khi đến Thiên Lang Tinh, Diệp Thiên chưa từng giết người. Đây gọi là nhập gia tùy tục, bất kỳ thế giới nào cũng có luật lệ để giữ cho mọi thứ ổn định. Hắn muốn có một cuộc sống bình yên tại đây đương nhiên phải tuân theo luật lệ. Chẳng qua thỉnh thoảng phá luật một chút cũng không ảnh hưởng gì, như Tần Khinh Tuyết đã nói, chỉ cần xử lý gọn gàng là được.
- Vậy liền nói rõ đi, tìm ta có việc gì? Ta không có nhiều thời gian, ngày mai còn phải trở về chỗ đoàn làm phim.
Diệp Thiên nói chuyện rất dứt khoát. Hắn cũng không rảnh ở lại nơi này quá lâu. Tiếp theo trở lại chính một trong những phân cảnh khó nhất bên trong Nhất Thế Vô Song. So với những tranh đấu thế lực phiền phức kia, Diệp Thiên xem trọng bộ phim này hơn nhiều. Dù sao cũng là tác phẩm đầu tay, không thể để nó quá kém được.
Mộ Tinh Hà đã có vài tin tức cơ bản về Diệp Thiên nên không quá bất ngờ trước thái độ của hắn:
- Diệp Thiên, rốt cuộc ngươi đang âm mưu điều gì? Niên kỷ còn trẻ lại sở hữu sức mạnh lớn như vậy, ngươi nói mình chỉ muốn một cuộc sống bình thường sẽ có người tin sao?
- Các ngươi tin hay không thì có liên quan gì đến ta?
Mộ Tinh Hà lắc đầu:
- Sẽ không ai để mặc cho một kẻ manh như ngươi tự do. Bởi vì bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể nhúng tay, làm ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn hắn. Nếu như lần này mục đích của ta đến thật sự là để ngăn cản Ám Dạ Quân Vương hay thu thập tin tức tình báo của Thương Huyền Quốc, chẳng phải đã bị ngươi phá hỏng rồi sao?