Tiêu Dao Lục

Chương 90: Phóng Viên



Lý Mộ Vũ hoàn tất thủ tục khá nhanh gọn, việc xử lý Lý Hiện đều giao lại cho người trong sở cảnh sát lo liệu. Nàng thay một bộ y phục thường ngày, áo thun quần dài qua đầu gối rồi cùng Diệp Thiên rời khỏi sở cảnh sát. Thời gian mới hơn năm giờ chiều, Lý Mộ Vũ mời Diệp Thiên đến một quán cà phê nghỉ ngơi, lát nữa sẽ dùng bữa tối. Diệp Thiên cũng không từ chối, cà phê vốn nên là hắn mời nàng. Lý Mộ Vũ đã chủ động thanh toán, lát nữa hắn sẽ trả tiền cơm tối để đáp lễ.

Ngồi trong quán cà phê, Lý Mộ Vũ không nhắc gì đến những chuyện liên quan đến quân đội hay mời Diệp Thiên gia nhập. Nàng chỉ nói những chuyện thường ngày, hỏi Diệp Thiên trong thời gian qua đã làm gì, quay phim thế nào. Trò chuyện thế này rất thoải mái, nhất là có mỹ nữ bồi tiếp. Diệp Thiên tâm tình vui vẻ, cũng không ngại kể cho Lý Mộ Vũ về tình hình bộ phim Nhất Thế Vô Song, những cảnh quay trong phim. Hắn cũng vô tình nhắc đến việc mình từ chối tham dự nhạc hội Khởi Nguyên.

Lý Mộ Vũ nghe xong cũng tỏ vẻ kinh ngạc:

- Ta đã nghe qua Cố Hướng, xứng đáng gọi là thần khúc. Ngươi có tài năng như vậy tại sao không phát triển ở phương diện này, nó có thể giúp ích cho sự nghiệp diễn viên của ngươi trong tương lai.

Diệp Thiên lắc đầu cười đáp:

- Ta không giống bọn hắn. Bọn hắn làm diễn viên để truy cầu tiền bạc và danh vọng, ta chỉ đơn thuần tận hưởng cảm giác vui vẻ khi đóng phim mà thôi. Ừm, chỉ là gần đây danh tiếng của ta rất cao, ngươi xem…

Từ khi hai người bước vào quán cà phê, có vài người nhận biết Diệp Thiên đã đưa tay chỉ trỏ, buông lời bàn tán. Đa phần là những lời chê bai, thậm chí mắng chửi. Dù đoạn phim trên mạng kia đã được gỡ xuống nhưng danh tiếng của Diệp Thiên đã đen đến mức không cách nào tẩy trắng. Cứ nhìn bộ dạng bất lực của Vương Lỗi là đủ hiểu. Diệp Thiên chính là minh tinh thất bại nhất trong sự nghiệp làm người đại diện của hắn.

Ban đầu Lý Mộ Vũ cũng không để ý đến những người này, nhưng nghe Diệp Thiên nói xong, chú ý nghe kỹ thì đúng là như vậy. Bất quá nàng cũng không có biện pháp, xã hội hiện tại tự do ngôn luận, cũng không thể vì mắng chửi vài câu mà bắt người.

- Ngươi không khó chịu?

- Tại sao phải khó chịu, ta chưa từng quan tâm đến những thứ này. Ta sống theo cách của ta, làm những gì ta thích, từ khi nào phải để ý đến lời của người khác? Chẳng qua lát nữa chúng ta rời khỏi quán cà phê rất có thể sẽ bị một đám anti bao vây mắng chửi, ngươi cũng nên cẩn thận một chút.

Lý Mộ Vũ khẽ cười:

- Có ngươi ở đây, ta không sợ.

Diệp Thiên cũng cười, cảm giác có người tin tưởng mình rất dễ chịu. Hắn đang suy nghĩ lát nữa bị anti bao vây mắng chửi có nên động thủ hay không. Nhớ lại bộ dạng của Vương Lỗi, Diệp Thiên liền lắc đầu. Vẫn nên giữ chút hình tượng vì người đại diện của mình, Vương Lỗi đã đủ đáng thương rồi.

Hai người trò chuyện thêm một lát thì Diệp Thiên bất ngờ đứng dậy:

- Xem ra chúng ta phải dừng tại đây.

Lý Mộ Vũ giật mình:

- Dừng? Không phải ngươi nói muốn mời ta dùng bữa tối sao?

- A, ý ta là dừng buổi uống cà phê chiều tại đây. Ngươi xem, bọn hắn đến rồi.

Diệp Thiên hướng ánh mắt về phía cửa, nơi có một đám phóng viên cùng đủ loại người đang ồ ạt tiến vào. Phản ứng của bọn hắn có hơi chậm nhưng vẫn nằm trong dự kiến. Từ khi đoạn phim lộ ra, Diệp Thiên liền chiếm đầu đề tìm kiếm ở các trang mạng. Tuy là đi lên bằng tai tiếng nhưng nhiệt độ của hắn là không cần phải bàn cãi. Tên này lại ở trong một khu nhà giàu của Kiến Minh Thành, có bảo vệ nghiêm ngặt, phóng viên không thể tiến vào lấy tin. Thường ngày Diệp Thiên chỉ đi lại giữa nhà và trường quay, hiếm có cơ hội hắn ra ngoài lại ước hẹn với một vị đại mỹ nữ, phóng viên bọn hắn và đám anti sao có thể bỏ qua chuyện này.

Đây là những chuyện mà diễn viên nào cũng sẽ gặp phải. Diệp Thiên đã chọn con đường này, hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần, chút phiền phức nhỏ mà thôi. Những nơi sang trọng sẽ có bảo vệ, cho dù phóng viên đến cũng chỉ có thể đứng đợi bên ngoài. Đây là lý do Diệp Thiên thích ăn uống tại nhà hoặc những nhà hàng lớn. Chẳng qua lần này Lý Mộ Vũ hẹn tại một quán cà phê thông thường nên những người mới có cơ hội làm phiền hắn.

Diệp Thiên đưa tay đến trước mặt Lý Mộ Vũ:

- Đi thôi.

- A…

Lý Mộ Vũ ngẩn ra trong giây lát rồi nắm lấy tay hắn. Diệp Thiên lôi kéo nàng chạy lên tầng cao nhất của quán cà phê rồi nhảy xuống từ hướng cửa sổ phía sau. Quán cà phê này có bốn tầng, cũng là một nơi tương đối lớn. Nhảy từ tầng bốn có độ cao đến hai mươi mét, đối với võ giả như nàng không có gì nguy hiểm. Thế nhưng nắm lấy tay Diệp Thiên mang lại cho Lý Mộ Vũ cảm giác rất kỳ lạ. Nàng thậm chí không vận lực, mọi việc đều thuận theo hắn.

Nàng không dùng lực, Diệp Thiên không còn cách nào khác là dùng cả hai tay đỡ lấy Lý Mộ Vũ, nàng vòng tay qua cổ hắn. Động tác tiếp đất hoàn hảo, Lý Mộ Vũ vẫn còn ngơ ngẩn nên chưa phản ứng lại. Diệp Thiên bất đắc dĩ nói:

- Ngươi muốn ta dùng tư thế này bế ngươi đến nhà hàng sao? Ta thì không có vấn đề gì, chỉ là…

Lý Mộ Vũ bừng tỉnh, vội từ trên người Diệp Thiên nhảy xuống. Chính nàng cũng không hiểu vừa rồi vì sao mình thất thần, hiện tại chỉ cảm thấy rất xấu hổ mà thôi.

Diệp Thiên ho khẽ vài tiếng, cố tình tránh đi đề tài này:

- Từ chỗ này đến nhà hàng kia khoảng năm trăm mét. Chúng ta chạy nhanh một chút, đừng để đám phóng viên kia phát hiện.

- Được.

Lý Mộ Vũ đáp lại một tiếng liền phóng đi trước. Nàng sợ Diệp Thiên lại đưa tay ra, khi đó bản thân không biết phải phản ứng thế nào. Diệp Thiên cũng phải bật cười trước hành động của Lý Mộ Vũ, xem ra mỹ nữ này còn có một mặt rất đáng yêu mà hắn lần đầu thấy được.

Di chuyển ở khu vực đông người nên cả hai không thể bộc lộ tốc độ thật sự, bất quá vẫn rất nhanh. Trước khi đám phóng viên nhận ra vấn đề, Diệp Thiên và Lý Mộ Vũ đã đến được nhà hàng kia. Loại nhà hàng này tương đối cao cấp, muốn đến thường phải đặt bàn trước. Bất quá Diệp Thiên có thẻ đen mà Tần Khinh Tuyết đặc biệt chuẩn bị cho hắn, được tiếp đón với tư cách khách quý, dùng phòng đặc biệt. Lý Mộ Vũ cũng có loại thẻ này, nhưng Diệp Thiên đã nói sẽ mời nàng dùng bữa nên tất cả đều giao cho hắn. Hai người được đưa đến phòng khách quý, chọn món cũng rất nhanh chóng.

Diệp Thiên là người đơn giản, hắn sẽ nhìn thực đơn từ trên xuống, thấy món nào có vẻ lạ mắt liền gọi. Lý Mộ Vũ không cần làm gì. Cũng không phải Diệp Thiên không cho nàng chọn món mà là hắn gần như gọi tất cả các món có trong nhà hàng. Muốn ăn gì đều có, còn cần gọi thêm món sao?

Không giống Tần Khinh Tuyết khi ăn sẽ một mực im lặng, Lý Mộ Vũ nói khá nhiều. Từ bình luận hương vị món ăn đến đủ mọi chuyện trên đời. Nàng kể ra những khó khăn mình gặp phải khi huấn luyện ở quân đột, các nhiệm vụ nguy hiểm phải thực hiện. Thân là cháu gái của Lý Hữu, Lý Mộ Vũ vốn không cần làm những việc này. Nhưng nàng muốn kế thừa gia gia của mình chứ không phải núp dưới bóng của hắn. Tần Khinh IIIUMH Tuyết còn có một vị ca ca bảo vệ nàng, Lý Mộ Vũ chỉ có thể tự mình phấn đấu.

Diệp Thiên có phần đồng cảm với Lý Mộ Vũ. Sinh ra dưới ánh hào quang quá lớn cũng là một loại áp lực. Chính bản thân hắn cũng đã từng như vậy:

- Mộ Vũ, trong thâm tâm ngươi thật lòng muốn dốc sức vì quốc gia hay đó là cách mà người được giáo dục? Ngươi sinh ra được đã được huấn luyện trong quân đội, định sẵn con đường phải đi. Đã có bao giờ ngươi tự hỏi bản thân thực sự muốn làm gì hay chưa?

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.