Thiệu Lộ cười nói:
"Sao lại khách khí như vậy? Hơn nữa, Việt Việt thực sự rất có năng khiếu ca hát. Nhờ có cậu ấy, quán bar mỗi ngày đều có không ít khách đến nghe. Cậu ấy hát rất hay, đó là điều không thể phủ nhận."
Người đối diện lắc đầu, giọng kiên quyết:
"Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh Lộ. Hai năm qua, anh đã giúp đỡ Việt Việt rất nhiều. Mấy năm trước, em không ở bên mẹ và em trai, năm nay mới trở về, chưa từng chăm sóc họ, cũng chưa từng chia sẻ với Việt Việt bất kỳ trách nhiệm nào. Vậy nên anh Lộ, em không thể nhận số tiền này."
Thiệu Lộ im lặng. Đây là chuyện của nhà họ Thi, hắn không tiện nói thêm gì.
Oanh Oanh đứng bên cạnh, vẫy tay với hắn:
"Anh Lộ, vậy em về trước nhé."
Nói xong, cô rời đi, quay lại quán bar Lang Kiều.
—
Khi đến nơi, cô thấy Thi Việt đang ôm một cây đàn guitar, ngồi trên chiếc ghế cao dưới ánh đèn mờ ảo. Giọng hát của cậu mang nét rất riêng, có chút non nớt của tuổi thiếu niên, nhưng lại có tiềm năng phát triển rất lớn. Nếu được học nhạc bài bản, chắc chắn cậu sẽ tìm được chỗ đứng của mình trong giới nghệ thuật.
Thi Việt hát xong một bài, thấy Oanh Oanh liền bước đến hỏi:
"Anh Lộ đâu chị?"
Oanh Oanh đưa cho cậu một cốc nước ấm, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cậu:
"Hôm nay anh ấy không đến được. Anh Lộ bị âm khí quấn thân, không thích hợp lái xe. Tối nay chị sẽ vẽ bùa, mai em mang đến cho anh ấy. Chỉ cần qua mấy ngày là ổn thôi."
Thi Việt nhíu mày:
"Chuyện nhà anh Lộ giải quyết xong rồi ạ?"
Oanh Oanh gật đầu:
"Ừm. Việt Việt, chị về nhà trước đây. Em cũng về sớm đi nhé, đừng thức khuya quá."
Thi Việt mỉm cười:
"Vâng. Chị đi đường cẩn thận."
Nói xong, cậu bỗng nhớ ra Oanh Oanh ngay cả quỷ thần cũng không sợ, chắc người thường cũng chẳng làm gì được cô. Nghĩ vậy, cậu chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
—
Oanh Oanh đón tàu điện ngầm về nhà. Khi về đến nơi, Thi Li Uyển đã ngủ say. Từ ban công, những bông hồng đỏ rực khẽ lay động trong gió, tỏa ra linh khí nhàn nhạt, khiến không khí trong phòng thêm phần ấm áp, yên bình. Nhờ có luồng linh khí này, giấc ngủ của Thi Li Uyển cũng trở nên sâu hơn.
Oanh Oanh lấy ra một xấp giấy bùa, bắt đầu vẽ hai lá bùa cho Thiệu Lộ.
Những lá bùa này có công dụng tụ dương khí, an thần và tĩnh khí. Chúng khác với các loại bùa hộ mệnh thông thường.
Bùa chú trên thế gian có hàng ngàn hàng vạn loại. Chỉ cần ký hiệu khác nhau, công dụng cũng sẽ khác biệt. Những cuốn sách mà Oanh Oanh từng đọc chỉ ghi chép cách vẽ và công dụng, nhưng lại không đề cập đến tên gọi. Vì thế, cô chỉ đơn giản gọi chung những tấm bùa này là bùa hộ mệnh.
Sau khi vẽ xong, cô lấy hai chiếc túi vải nhỏ, cẩn thận bỏ bùa vào trong. Ngày mai, cô sẽ nhờ Thi Việt đưa cho Thiệu Lộ.