Nghe tỳ nữ của mình nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này lại nhớ đến cảnh ngày đó. Những lời nói ô uế của Lý Thịnh và những tiếng gào g·iết sau lưng xe ngựa lúc Cô ta rời đi, khiến cho Hạ Uyển Linh trong lòng cũng hoang mang. Có điều rất nhanh cô ta lại dẹp bỏ đi những suy nghĩ không nên nghĩ, mà dùng một ánh mắt lạnh lùng nói rằng.
- Tướng lĩnh trên sa trường chính là chinh chiến cho quốc gia, lấy thân đền nợ nước thì đã làm sao. Đây không phải là lý do mà Trần Vũ xem thường ta trong những ngày qua. Đi, cho ta gọi hắn đến đây.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, mấy người tì nữ của cô ta chỉ biết thở dài. Có điều rất nhanh Tiểu Đào cũng lập tức rời đi để tìm gặp Trần Vũ.
Một lúc sau Trần Vũ cho dù đang xử lý quân vụ, nhưng biết Hạ Uyển Linh muốn tìm mình, hắn vẫn để xuống công vụ đi đến gặp cô ta.
Vừa tiến vào phủ công chúa không được bao lâu, Trần Vũ lúc này bất chợt lại nghe đến tiếng cười nói của Hạ Uyển Linh và Mộ Dung Ngọc.
- Mộ Dung đại ca người nhìn xem, cảnh sắc nơi này thật sự rất đẹp. Nếu như trồng thêm một chút hoa sen nữa, thật sự sẽ khiến nơi này càng đẹp đẽ hơn.
- Uyển Linh nói phải lắm, có điều ta thấy những hoa sen cho dù có trồng ở đây, cũng không đẹp bằng ngươi đang đứng ở nơi này.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này cười càng vui vẻ. Có điều cũng bởi nụ cười này mà khiến Trần Vũ đứng từ xa cũng sững sờ thật lâu.
- Giống, thật sự giống lắm, chẳng qua là khác trang phục mà thôi.
Những từ ngữ không ngừng xuất hiện trong đầu Trần Vũ, có điều rất nhanh một âm thanh lạnh lùng lại lôi hắn về.
- Trần Vũ ngươi thân là tướng quân, tại sao lần nào đi gặp bản công chúa cũng đều dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi như vậy nhìn ta cơ chứ. Lẽ nào ngươi muốn lên giường với ta hay sao.
Âm thanh của Hạ Uyển Linh vừa vang lên, Trần Vũ lúc này hồi thần nhìn về phía cô ta. Sau đó lại nhìn về phía những người tỳ nữ ở đây, khiến cho bọn họ đều hoảng hốt cúi đầu. Cho dù là Mộ Dung Ngọc cũng phải sửng sốt một chút.
Hắn không nghĩ đến công chúa Uyển Linh lúc nãy dịu dàng nói chuyện với hắn bao nhiêu, bây giờ lại tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí lời nói mang theo sự trâm trọc đối với Trần Vũ như vậy.
Có lẽ cô ta thực sự ghét Trần Vũ, hay nghĩ rằng chính là họ Trần mới khiến cô ta bị tù đày tại nước địch 6 năm. Nghĩ đến những điều này trong lòng Mộ Dung Ngọc cười càng vui vẻ, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng điềm tĩnh, sau đó vội vàng lên tiếng nói đỡ cho Trần Vũ.
- Công chúa người sao lại nói như vậy, trên đời này nam nhi ai lại không thích cái đẹp cơ chứ. Có lẽ dung mạo của người khiến cho trần tướng quân cũng phải động tâm.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Uyển Linh công chúa lúc này mới hòa hoãn một chút. Có điều họ không biết cảnh tượng này lại khiến Trần Vũ có chút chán ghét. Ngẫm nghĩ một lúc hắn vẫn bình tĩnh tiến về phía đình viện, sau đó chắp tay bái kiến Uyển Linh công chúa, rồi dùng một giọng nói có vẻ như không quan tâm lên tiếng.
- Công chúa hôm nay tìm ta đến không biết là có chuyện gì.
Nghe Trần Vũ thái độ không vui nói chuyện với mình, Hạ Uyển Linh lúc này lại càng tức giận lên tiếng nói rằng.
- Ta và ngươi có hôn ước, việc chúng ta thành thân đã được đại ca của ta lo lắng. Nhưng trong thời gian này ngươi thậm chí đến thăm hỏi ta một chút cũng không có, ngươi rốt cuộc là có ý gì đây.
Nghe công chúa Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này trầm tư về phía cô ta. Sau đó hắn hững hờ đưa ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Ngọc qua một lúc hắn lúc này mới thở dài nói rằng.
- Thời gian qua ta quá bận rộn quân vụ, cho nên đã bỏ lỡ việc thăm hỏi công chúa. Đây thật sự là lỗi của ta mong công chúa thứ lỗi.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này hừ lạnh một tiếng, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Ta đói rồi, ngươi đi làm cơm cho ta ăn.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này nhìn về phía cô ta một chút sau đó gật đầu rời đi khỏi đình viện, để hai người Hạ Uyển Linh và Mộ Dung Ngọc lại tiếp tục cười đùa nói chuyện tại đây.
Đối với việc này đám tì nữ có mặt tại đây đều có chút run rẩy trong lòng. Bọn họ tuy rằng là người hầu, nhưng không có ai ngu ngốc đến mức dám vểnh mặt lên tận trời.
Đã sống ở Đại Hưng thì họ đều phải hiểu tại Đại Hưng có ba thế lực không thể đụng đến. Một là hoàng thất, hai là quan sai, thứ ba chính là họ Trần.
Nếu nói hoàng đế chính là quyền lực tối thượng thì đám quan sai chính là tay chân của hoàng đế. Đắc tội với chúng chính là gián tiếp đắc tội với hoàng đế.
Về phần tại sao họ Trần được liệt kê vào, bởi vì họ Trần trưởng quản binh quyền. Có 1/4 sức mạnh binh lực của Đại Hưng nằm trong tay họ Trần. Có thể nói họ Trần chỉ chịu uy thế của hoàng thất mà thôi. Mà Trần Vũ thân là trưởng tử đích tôn của họ Trần, thì một đám người hầu thật sự khi đối diện với hắn chính là nhìn thấy hoàng đế không khác gì.
Có điều Mộ Dung Ngọc lại không hứng thú quan tâm đến việc này. Bản thân hắn chỉ không ngừng cùng Hạ Uyển Linh nói chuyện, thỉnh thoảng lại cố ý hay vô tình nhắc đến Trần Vũ. Có điều hắn cũng không nói xấu mà là khen Trần Vũ hết lời.
Đối với việc này đám tí nữ, người hầu đều cảm thấy Mộ Dung Ngọc là người tốt, không ngừng nói đỡ cho Trần Vũ . Nhưng họ không biết cái tên Trần Vũ này vốn đã là thứ mà Hạ Uyển Linh không thích. Cho nên càng nhắc đến hắn nhiều, Hạ Uyển Linh càng cảm thấy tức giận. Từ đây khiến quan hệ của Hạ Uyển Linh và Trần Vũ đã xấu lại càng xấu hơn.
Thời gian cứ vậy lại trôi đi Trần Vũ chả mấy chốc đã làm một bữa tiệc nhỏ. Thân là người đến từ một thế giới hiện đại, với sự độc lập cao của con người. Trần Vũ tất nhiên là với khả năng nấu nướng không tệ rồi . Dù sao trong cuộc sống thành thị có đôi lúc không tự nấu thì tiền đâu mà ăn nhà hàng cơ chứ.
Mà các món ăn của Trần Vũ phong cách nấu nướng lại hoàn toàn khác với Đại Hưng, cũng như các quốc gia xung quanh. Điều này khiến cho Hạ Uyển Linh cũng như Mộ Dung Ngọc khi nhìn thấy các món ăn này, đều phải giấy lên sự hứng thú.
Nhìn chúng một chút, Hạ Uyển Linh lúc này kéo tay Mộ Dung Ngọc ngồi xuống, sau đó gắp thức ăn cho hắn. Bản thân thì cũng nhẹ nhàng lấy đũa ăn một hai miếng thịt tại trên bàn ăn. Về phần Trần Vũ thì Hạ Uyển Linh không quan tâm, thậm chí còn không bảo Trần Vũ ngồi ăn cùng.
Đối với việc này Trần Vũ vẫn dùng một bộ mặt lạnh nhạt điềm tĩnh đứng tại nơi đó, thỉnh thoảng nếu Hạ Uyển Linh hết thức ăn Trần Vũ lại dùng đũa gắp cho cô ta.
Về phần việc này Hạ Uyển Linh cũng không từ chối, có điều ở trong ánh mắt của cô ta Trần Vũ có thể nhìn thấy một sự chán ghét đến cực điểm.
Đợi khi Hạ Uyển Linh và Mộ Dung Ngọc ăn xong, lúc này Hạ Uyển Linh lại muốn cùng Mộ Dung Ngọc ra ngoài đi chơi . Đối với việc này Trần Vũ chỉ mỉm cười gật đầu cũng không nói gì thêm. Nhìn về hướng hai người họ rời đi Trần Vũ Lúc này im lặng thu dọn bát đĩa trên bàn . Mấy người tì nữ xung quanh thấy vậy cũng vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Nhìn về phía đống bát đũa đã được thu dọn xong, Trần Vũ lúc này hững hờ lên tiếng.
- Chuyện của công chúa để công chúa tự mình xử lý. Nếu có tin tức nào lọt ra ngoài các ngươi và người nhà các ngươi đều không cần sống nữa.
Âm thanh của Trần Vũ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai những người tì nữ có mặt tại đây lại là sự lạnh giá đến tận xương tủy. Những người này vội vàng sợ hãi quỳ dập xuống đất sau đó nói rằng.
- Tướng quân xin yên tâm, chúng ta tuyệt đối không dám tiết lộ nửa lời ra ngoài.
Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi đây, chỉ để lại một đám tì nữ run rẩy quỳ tại chỗ.