Đối mặt với những lời nói của Hạ Uyển Linh, Mộ Dung Ngọc tất nhiên lúc này là cảm kích không ngừng. Sau đó hướng ánh mắt về phía Trần Vũ, vô cùng khiếu kích nhưng hắn ta vẫn dùng một giọng nói có chút xấu hổ lên tiếng.
- Trần tướng quân lần này là lỗi của ta, có điều nếu như ngài còn bạc xin hãy giúp đỡ, tướng quân hãy thương xót những người dân tại phía nam.
Nghe Mộ Dung Ngọc dám nói vậy, Trần Vũ lúc này trầm tĩnh nhìn về phía hắn . Sau đó nở một nụ cười khinh thường, rồi hắn lên tiếng nói rằng.
- Mộ Dung đại nhân ngài cho rằng 500 vạn lượng bạc là rau cải trắng hay sao mà muốn có là có.
- Ngài phải biết Đại Hưng ta với 40 triệu nhân khẩu, một năm bất quá cũng chỉ thu nhận hơn 40 triệu lượng bạc mà thôi.
- Ngươi trong vòng thời gian chưa đến nửa tháng, muốn lấy từ chỗ ta đi một triệu lượng bạc. Ngươi nói xem trần gia ta có tiền hay không. Ngươi nói xem trần gia ta có tiền như vậy, vậy thì hoàng đế liệu có dám giao binh quyền cho họ Trần hay không.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, Mộ Dung Ngọc lúc này như bị vả vào mặt mình. Đúng vậy hắn vốn muốn tay không bắt giặc, dùng tiền của Trần Vũ để đối phó trần gia. Đáng tiếc 500 vạn lượng bạc đã mất, hắn lúc này mới biết Trần Vũ cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Hắn có thể nhún nhường trước Uyển Linh công chúa, nhưng trong mắt của những người còn lại Trần Vũ đều chưa từng coi chúng là người, mà chỉ là những quân cờ hoặc kẻ thù mà thôi.
Nghĩ đến những điều này Mộ Dung Ngọc vậy mà vô tình liếc ánh mắt qua Uyển Linh công chúa. Có lẽ đến lúc này hắn mới phát hiện Uyển Linh công chúa giá trị trong mắt Trần Vũ cao hơn những gì hắn nghĩ rất nhiều.
Thở dài một hơi, hắn lúc này lại tỏ ra một bộ mặt xấu hổ cúi đầu, chắp tay với Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Trần tướng quân là ta quá lời, trần gia cho dù đại gia đại nghiệp cũng không thể nào trong thời gian ngắn lấy ra 1 triệu lượng bạc được. Lần này là lỗi của ta, ta sẽ tự mình xử lý. Có điều hi vọng trần tướng quân cử người nhanh chóng điều tra lấy lại số bạc đã bị mất.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Trần Vũ lúc này cười lạnh một tiếng sau đó gật đầu. Có điều hành động của Trần Vũ trong mắt Hạ Uyển Linh chính là một tên tồi tệ, đang không ngừng trêu chọc Mộ Dung Ngọc.
Đối với việc này Hạ Uyển Linh tất nhiên lại một lần nữa xù lông, hướng về phía Trần Vũ không được lên tiếng trách móc.
- Trần Vũ ngươi là tướng quân trấn quân nơi biên thùy, Trần gia cũng là đời đời trung liệt. Tại sao ngươi lại có tiền mà không giúp đỡ bách tính cơ chứ. Lẽ nào ngươi thực sự chỉ muốn phát triển lợi ích cho bản thân, mà không lo nghĩ đến mạng sống của trăn vạn thường dân hay sao. Ngươi có xứng đáng với họ Trần, ngươi có xứng đáng với hoàng đế hay không. Ngươi có xứng đáng với trăm họ bách tính hay không.
Hạ Uyển Linh vừa nói vậy Trần Vũ lúc này nhìn về phía cô ta một chút, sau đó đưa cho cô ta bốn chữ lạnh lẽo rồi quay trở về thư phòng của mình, không còn tiếp lời của ta nữa.
- Ta không có bạc.
Lời nói vừa kết thúc bóng lưng của Trần Vũ cũng đã biến mất, cửa thư phòng lúc này lại bị đóng lại. Mấy tên thân vệ lập tức đi đến cản đường, bất kể là Hạ Uyển Linh nói gì hoặc thậm chí muốn đánh mấy tên thân vệ này, thì chúng đều không hề lùi bước ngăn cản Hạ Uyển Linh ở phía ngoài.
Nhìn thấy tình cảnh này Mộ Dung Ngọc trong lòng tức giận vô cùng, ánh mắt đã tràn đầy sự oán độc. Nhưng hắn biết lúc này không thể cùng Trần Vũ xé rách da mặt. Vậy nên hắn lại nhanh chóng dùng một số lời nói để dịu đi cơn nộ hỏa của Hạ Uyển Linh . Sau đó mang Cô ta rời khỏi đây, tránh làm cho Trần Vũ thêm tức giận.
Về phần tại sao Mộ Dung Ngọc lại làm vậy, bởi vì trong lòng hắn đã có chút sợ hãi. Nhớ đến ba ngày trước hàng ngàn bóng đen từ trong bóng tối lao ra chém g·iết với 200 thân vệ của hắn. Có thể nói đứng trong cảnh c·hiến t·ranh hắn mới cảm nhận được uy h·iếp của t·ử v·ong đáng sợ như thế nào. Nhìn từng người ngã xuống trong vũng máu, ruột gan chân tay đứt đoạn khắp nơi, bảo sao một nho sinh như hắn không sợ hãi cho được.
Có lẽ đến lúc này hắn mới phát hiện, những mưu kế tàn độc của hắn trong chính trị, khi đối mặt với một võ tướng mà nói lại là trò cười biết bao nhiêu. Bởi vì trong mắt những kẻ vào sinh ra tử, âm mưu của hắn lại có thể so với nắm đấm mạnh hơn hay sao, lại có thể so với những xác c·hết dữ tợn ở trên chiến trường hay sao.
Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi hơn nửa tháng, đợi đến cuối tháng 7 số bạc m·ất t·ích kia vẫn không hề tìm thấy, bóng dáng của kẻ thù ác lại càng không thể nào phát hiện được.
Điều này khiến cho Mộ Dung Ngọc cũng chỉ biết thở dài, có điều trong thời gian này Uyển Linh công chúa cũng không ngừng tìm Trần Vũ phiền phức. Đối với việc này Trần Vũ vẫn một bộ mặt lạnh nhạt không quan tâm. Việc này khiến cho thái độ của hai người càng trở nên ác liệt.
Tại trong đình viện, Hạ Uyển Linh lúc này dùng một bộ mặt tức giận nhìn về phía Mộ Dung Ngọc nói rằng.
- Mộ Dung huynh ngươi nói rằng tình hình t·hiên t·ai đã được cứu trợ rồi hay sao.
Mộ Dung Ngọc nghe vậy thì gật đầu, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Ngoài số bạc triều đình cung cấp, họ Mộ Dung chúng ta đã mất đi mặt mũi vay mượn rất nhiều các thế tộc khác. Cho nên đã ổn định được tình hình, số n·gười c·hết vừa qua chỉ có vài trăm người mà thôi.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này sững người. Sau đó cô ta lại càng tức giận, hướng ánh mắt về phía nơi ở của Trần vũ mà lên tiếng.
- Nếu như số bạc kia không mất, nếu như Trần Vũ lại đưa thêm bạc, vậy thì mấy trăm người kia làm sao mà lại c·hết đói chứ. Tất cả đều là lỗi của tên khốn đó, hắn ta thật đáng c·hết.
Nghe Uyển Linh công chúa nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này cũng chỉ mỉm cười trong lòng. Bởi vì hắn phát hiện Hạ Uyển Linh địa vị trong mắt Trần Vũ khá là cao, nên giá trị của cô gái này lại càng to lớn. Chính vì vậy quan hệ của hai người càng ác liệt, Mộ Dung Ngọc càng vui mừng. Nhưng hắn tuyệt đối không được để cho quan hệ của hai người quá tệ, bởi vì làm vậy chẳng khác nào đánh mất đi một quân cờ trong tay hắn.
Nghĩ đến những điều này hắn lúc này nhìn về phía Hạ Uyển Linh mà lên tiếng nói đỡ cho Trần Vũ.
- Công chúa người không nên trách Trần tướng quân, là trách ta quá bất cẩn để k·ẻ g·ian c·ướp bạc mới phải.
- Ngoài ra trần tướng quân cũng có cái khó của mình. Trần gia đại gia đại nghiệp nhưng không phải là không có kẻ thù. Đã vậy lần này họ Trần cũng mất rất nhiều bạc trong việc kiến thiết tại tám thành trì mới lấy được. Cho nên công chúa người trách Trần Tướng Quân cũng không nên quá đáng quá.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này cũng có chút bớt tức giận, nhưng nói chung trong mắt cô ta mấy trăm n·gười c·hết đói thật sự là cảnh tượng mà cô ta không muốn nhìn thấy. Dù sao lúc tại Đại Hạ không biết bao nhiêu lần cô ta đã bị bỏ đói đến tận mấy hôm. Cảnh tượng đó khiến cô ta không bao giờ quên, cơn đói giày xéo cơ thể, khiến cô ta tranh ăn với cả dê lợn, gặm cả vỏ cây để đỡ đói. Sự khổ sở đó là nỗi ám ảnh vô cùng to lớn trong mắt của cô ấy.