Tình Họa Sơn Hà

Chương 79: Thù trong giặc ngoài 2



Chương 79: Thù trong giặc ngoài 2

Nghe Phúc Bá nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này ánh mắt lại toát ra ý cười, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vẻ lo lắng nói rằng.

- Đám tặc nhân khốn kh·iếp, phúc bá hãy cử người đi tiêu diệt bọn chúng, tuyệt đối không được để cho quân ta thiếu lương thảo.

Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Phúc Bá lúc này dùng một bộ mặt khó coi nói rằng.

- Bẩm thiếu gia kẻ thù mỗi lần t·ấn c·ông đều nhanh chóng rút lui, số lượng lại không xác định, chúng ta thật sự không tìm ra được bọn chúng.

Nghe Phúc bá nói vậy mộ dung ngọc lúc này lại càng trở nên khó xử, thấy hắn như vậy Phúc Bá lại tiếp tục được thế lên tiếng.

- Hiện nay từ thành Quế Lâm muốn vận chuyển lương thảo lên chiến trường vốn đường núi đã khó khăn, lại thêm bị địch nhân quấy rầy, e rằng muốn chuyển lương thảo lại phải tăng cường người bảo hộ. mà quân lính của chúng ta vốn thiếu thốn, bởi vì phần lớn q·uân đ·ội đã được tập trung đến các thành trì tại biên giới. Vậy nên lúc này chúng ta thật sự không có nhân lực để bảo vệ lương thảo nữa.

Nghe Phúc Bá nói vậy Mộ Dung Ngọc lúc này lại rơi vào trầm tư. Có điều rất nhanh ánh mắt của hắn nhìn về phía Hạ Uyển Linh sau đó nói rằng.

- Uyển Linh ta nghe nói ngươi có mấy nghìn hộ vệ có phải không.

Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, hạ Uyển Linh lúc này mới nhớ đến lúc Cô ta rời đi, Trần Vũ vậy mà cho 3.000 quân bảo vệ cô ta. Nghĩ đến điều này cô ta nhìn về phía Mộ Dung Ngọc sau đó nói rằng.



- Đúng vậy Trần Vũ cho 3.000 quân bảo hộ ta, lúc này họ vẫn đang đóng tại ngoài thành Quế Lâm đâu.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Mộ Dung Ngọc lúc này mỉm cười gật đầu sau đó nói rằng.

- Hiện nay địch nhân đang quấy phá lương thảo của chúng ta, cần phải phái lượng lớn binh sĩ hộ tống . Vậy nên Uyển Linh ngươi có thể điều động 3.000 binh lính này đi hộ tống lương thảo hay không.

Mộ Dung Ngọc vừa nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này mỉm cười. Đang lúc cô ta định gật đầu đồng ý, thì lúc này Huyền Minh người được Trần Vũ phái đến bảo vệ Hạ Uyển Linh lên tiếng nói rằng.

- Công chúa người không có quyền điều động chúng ta thực hiện các nhiệm vụ, đây là tướng quân đã ra lệnh. Chúng ta chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ ngài mà thôi.

Âm thanh của Huyền Minh vừa vang lên, Mộ Dung Ngọc lúc này dùng một ánh mắt như muốn g·iết người nhìn về phía hắn . Có điều Huyền Minh lại không có chút gì là quan tâm. Về phần Hạ Uyển Linh, cô ta lúc này tức giận đến thở không nổi, muốn trách mắng. Nhưng nhìn thấy gương mặt không quan tâm của Huyền Minh, Hạ Uyển Linh lúc này đành phải ngậm miệng lại.

Thấy bầu không khí có chút không đúng, Huyền Minh lúc này cuối cùng mất đi sự nhẫn nại . Hắn cũng không phải Trần Vũ mà nhường nhịn đám người này lâu như vậy, vậy là hắn lên tiếng nói rằng.

- Thân thể của ta có chút không khỏe, ta xin phép rời đi trước, các hộ vệ ở phía ngoài sẽ đợi công chúa.

Nhìn về phía Huyền Minh rời đi, Hạ Uyển Linh lúc này nhìn về phía Mộ Dung Ngọc tức giận nói rằng.



- Trần Vũ tên khốn kh·iếp, hắn phái 3.000 Quân đi theo ta có lẽ chính là muốn giam cầm ta đây mà . Thật sự hắn đúng là kẻ khốn nạn.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này nhìn về phía cô ta bằng một ánh mắt như nhìn kẻ ngu. Có điều hắn vẫn mỉm cười lên tiếng nói rằng.

- Trần Vũ có lẽ chỉ lo lắng cho sự an toàn của công chúa mà thôi. Ngươi cũng không nên nặng lời như vậy.

Hạ Uyển Linh nghe vậy thì càng tức giận sau đó nói rằng.

- Hiện nay con đường lương thảo gặp vấn đề, 3.000 quân này đều là quân tinh nhuệ. Nếu họ tham gia bảo vệ lương thảo chẳng phải sẽ khiến cho quân lính của Trần Vũ tăng thêm cơ hội sống sót hay sao. Nhưng Trần Vũ vì muốn giam cầm ta, theo dõi ta, nên hắn mới không cho đội quân này di chuyển. Thật sự là một tên nhỏ nhen, một kẻ ngu ngốc.

Nghe hạ Uyển Linh nói vậy Mộ Dung Ngọc cũng không biết phản bác như thế nào. Lẽ nào hắn lại nói nếu không có 3.000 quân này, thì Hạ Uyển Linh e rằng sẽ trở thành quân cờ cho vô số người sử dụng hay sao.

Thở dài một hơi cố gắng nặn ra một nụ cười, dụ dỗ hạ Uyển Linh và một số câu nói để cô ta rời đi. Đợi khi chỉ còn lại Mộ Dung Ngọc và phúc bá, hắn lúc này mới lên tiếng nói rằng.

- Hạ Uyển linh là một quân cờ tốt, đáng tiếc Trần Vũ là một kẻ thông minh, tính toán hết mọi nước. Dưới sự bảo hộ của hắn, cho dù Trần Vũ không ở bên cạnh, muốn động đến Hạ Uyển Linh e rằng cũng không đơn giản.

Mộ Dung Ngọc vừa nói vậy Phúc Bá lúc này cũng thở dài sau đó nói rằng.



- Hiện nay Trần Vũ và Lý Thịnh đang đánh nhau rất điên cuồng tại biên giới. Nhưng Trần Vũ lúc này với ưu thế thành chì, lương thảo không lo, hắn cứ nhẩn nha ở trong thành trì chơi chiến thuật phòng thủ mai rùa với Lý Thịnh. Khiến cho tên kia tổn thất ngày một nặng, mà không thể chiếm được chỗ tốt trên chiến trường.

- Cách để Trần Vũ bị thất thế chỉ có thể là dẫn dụ hắn ra ngoài thành giao chiến, với q·uân đ·ội của Lý Thịnh đông gấp ba lần hắn mà thôi.

- Nhưng Trần Vũ là một kẻ thông minh, hắn sẽ không ngu ngốc mắc phải sai lầm như vậy. Chính vì vậy Lý Thịnh muốn thông qua chúng ta bắt Hạ Uyển Linh, để làm quân cờ trong trận chiến này, ép Trần Vũ rời thành giao chiến.

- Đáng tiếc ba nghìn quân kia luôn luôn như hình với bóng bảo vệ hạ Uyển Linh. Chúng ta lúc này binh lực không có, quan viên tại thành quế lâm sớm đã là người của Trần Vũ. Có thể nói bất kể dân chính hay quân sự, đều không thể động được. Muốn người không biết quỷ không hay mang hạ Uyển Linh giao cho Lý Thịnh, đây là điều không thể nào.

- Vừa rồi chúng ta có cơ hội tốt như vậy, muốn lợi dụng vấn đề Lương Thảo để dẫn dụ 3.000 binh sĩ này rời đi . Đáng tiếc tên Huyền Minh kia nghe nói được Trần Vũ một tay nâng đỡ, sự trung thành của hắn với Trần Vũ là điều không cần bàn cãi. Nhưng việc chấp hành mệnh lệnh lại càng khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt. Hắn nếu không rời đi ba nghìn quân kia cũng không rời đi, vậy thì muốn bắt hạ Uyển Linh giao cho Lý Thịnh đây chính là nằm mơ nói mộng mà thôi.

Nghe Phúc Bá nói vậy, Mộ dung Ngọc lúc này càng thở dài ngẫm nghĩ một lúc hắn lên tiếng nói rằng.

- Mặc dù hạ Uyển Linh vẫn chưa thể động đến, nhưng vấn đề lương thảo có thể đụng đến được rồi. Hãy lấy cớ đường vận chuyển lương Thảo bị q·uấy r·ối, từng bước giảm chậm tốc độ vận chuyển lương thảo lên chiến trường, tạo khó khăn cho trần vũ cho ta.

Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy Phúc Bá lúc này cũng gật đầu, có điều quá một lúc hắn lại lên tiếng nói rằng.

- bẩm thiếu gia các quan viên lúc này đều là người Trần Vũ. Chúng ta có thể chậm trễ việc vận chuyển lương thảo, nhưng về lâu về dài vẫn không phải cách. Bởi vì đám kia một khi cảm thấy nguy cơ sẽ không nghe mệnh lệnh của chúng ta nữa.

Mộ dung ngọc nghe vậy thì gật đầu sau đó nói rằng.

- Việc này cứ bình tĩnh xử lý, chúng ta không vội. Bởi vì người vội lúc này mới là Trần Vũ, hắn còn đang phải đương đầu với mười mấy vạn quân địch đâu.

Mộ Dung Ngọc nói đến đây hắn lúc này lại cười lạnh một tiếng. Trong lòng không ngừng toan tính xem nên dùng cách nào để đưa hạ Uyển Linh vào tay Lý Thịnh.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.