Lưu Sùng Sơn mặc một thân quân phục chỉ huy, hắn bước từ trên xe có rèm che xuống, còn chiếc mũ quân đội ở trên đầu run run.
“Đại soái.” Cảnh vệ giữ cửa nhìn thấy Lưu Sùng Sơn nên tất cả đều cúi chào.
Lưu Sùng Sơn bình thường đã cao lớn, lại có địa vị cao, khí thế bức người khiến cho đối phương có cảm giác sợ hãi. Vì vậy, bọn thuộc hạ ai ai cũng sợ hắn, cũng không dám nhìn thẳng trực diện.
Quản gia canh giữ ở ngoài cửa lâu ngày vừa nhìn thấy Lưu Sùng Sơn bèn nhanh chóng đón tiếp.
“Lão gia, cuối cùng người cũng trở về.”
Lưu Sùng Sơn không nhìn quản gia mà lập tức đi vào trong phủ.
Lần này, chiến sự căng thẳng, hắn đã canh giữ suốt hai tháng, cuối cùng cũng bình ổn nên hắn mới trở về.
Nhưng mà lần này trên đường trở về, hắn lại gặp mai phục, mấy chục binh lính đã tử vong mà chính hắn cũng bị thương nên cơ thể kiệt sức, chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt.
Vào buổi tối, người hầu báo tin cho Kha Uyển là đại soái đã trở về, chút nữa mọi người sẽ dùng cơm tối ở nhà chính.
Kha Uyển mới vừa rửa mặt xong. Lâu rồi cô không trang điểm kỹ càng như vậy, cô dùng son phấn bột nước được nhập khẩu trang điểm trang nhã cho mình. Không biết vì sao khi nhìn mình trong gương thì cô lại nở nụ cười tự tin. Cô không tin đêm nay Lưu Chí có thể kiềm chế được.
Thời gian gấp gáp nên Kha Uyển tùy tiện mặc một chiếc sườn xám màu sáng rồi đi lên nhà chính.
Lúc đến nơi thì các dì trong nhà đều đã có mặt. Lưu Sùng Sơn ngồi ở chính giữa. Kha Uyển vừa nhìn thấy đã mở miệng nói: “Bác cả.”
Có lẽ do vừa mới sinh xong nên cơ thể Kha Uyển đầy đặn hơn rất nhiều, đặc biệt trong bộ sườn xám đều lộ ra tất cả đường cong trên cơ thể. Bộ ngực mềm cao ngất còn cặp mông phía dưới vừa cao vừa đàn hồi. Mỗi bước đi của cô đều phát ra tiếng vang trong trẻo của giày cao gót, tiếng vang ấy gãi vào lòng người đàn ông ở đây đến ngứa ngáy.
Đã lâu rồi Lưu Sùng Sơn không gặp cô. Hôm nay vừa nhìn thấy, hắn đã kinh ngạc, mà cơ thể quyến rũ của cô khiến hắn không thể rời mắt.
“Tiểu Uyển ngồi ở phía bên này với dì đi.” Dì ba Hoa Bình khá thân thiết với Kha Uyển nên tự động gọi cô qua ngồi cạnh.
Kha Uyển cười với Lưu Sùng Sơn rồi đi tới bên cạnh dì ba rồi ngồi xuống.
Nụ cười này của cô thật sự có sức mạnh quá lớn khiến da đầu của Lưu Sùng Sơn tê dại, phía dưới có cảm giác đau âm ỉ. Là đàn ông, ai lại có thể chịu đựng nổi sự ‘trêu chọc’ đầy đen tối của cô chứ.
“Lưu Chí vẫn chưa về sao?” Trước khi ăn cơm, Lưu Sùng Sơn nhìn về phía quản gia, có chút bất mãn. Hôm nay, hắn trở về mà con mình cũng không về nhà.
Quản gia lắp bắp nên Kha Uyển đành phải giải vây giúp chồng: “Thưa bác, Lưu Chí còn ở cục cảnh sát ạ, mấy ngày nay có nhiều vụ án nên tối muộn anh ấy mới về nhà.”
“Ừm.” Lưu Sùng Sơn không nói nữa mà giận tím mặt, hắn không nhìn cô nữa mà cúi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Bữa cơm này, cô ăn rất áp lực, cho nên Kha Uyển chưa ăn được bao nhiêu đã xin rời đi trước.
“Coi đại tiểu thư Kha Uyển kìa, gả vào nhà của chúng ta rồi tự coi mình là bà chủ. Đại soái chưa đi mà bản thân đã đi trước rồi.” Dì tư nhìn bóng lưng Kha Uyển rời đi mà giễu cợt nói.
Dì tư nói chuyện luôn luôn cay nghiệt khó nghe. Ở nhà cũng có chút địa vị lại được Lưu Sùng Sơn cưng chiều, cho dù đang có mặt Lưu Sùng Sơn ở đây, bà ta cũng dám than trách vài câu.
“Em gái à, em nói không đúng rồi. Tiểu Uyển từng đi du học nên suy nghĩ thoáng hơn chúng ta rất nhiều. Chắc là lúc ở nhà cũng như vậy.” Dì ba nói đỡ.
“Làm sao mà cô biết được chứ?” Dì tư hùng hổ gây sự.
“Câm miệng!” Lưu Sùng Sơn đập bàn một cái, nháy mắt đều im lặng.