“Chị Uyển, tuyết rơi rồi.” Tiểu Tư phủ thêm áo bông cho Kha Uyển, cô thở ra một luồng khói bay ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông đã đi được bốn năm tháng rồi. Kha Uyển quấn chặt lấy cơ thể, nhìn khung cảnh tuyết phía xa xa, cô không khỏi nhớ người đàn ông đó hơn.
Tháng mười hai, tuyết rơi dày đặc bao phủ toàn bộ Thâm Quyến, Kha Uyển buồn chán ở trong phòng cũng không biết đi đâu. Người đàn ông không ở đây khiến cô cảm thấy mình luôn thiếu thứ gì, chính mình cũng không có tinh thần.
May mà hắn gửi thư cho cô, người đàn ông này sử dụng không ít lời thô tục trong thư khiến khuôn mặt Kha Uyển đỏ ửng sau khi đọc xong dòng chữ cuối cùng “Nhớ đến em muốn làm em mà cương rồi”.
Tuy hắn không ở trước mắt cô, nhưng dường như vẻ mặt của hắn rất rõ ràng ở trong đầu cô. Thậm chí hơi thở hổn hển cũng hà vào lỗ tai.
Kha Uyển vội vàng nhét lá thư xuống dưới gối, cô nằm trên giường, trái tim không ngừng đập.
Lưu Sùng Sơn đang ở biên giới phương Bắc nhớ cô gái muốn chết, hắn không biết cô gái có khỏe không. Nếu hắn có thể trở về thì tốt biết bao, nhưng thân bất do kỷ, hắn cần phải bảo vệ tuyến phòng thủ cuối cùng của quốc gia.
Tháng giêng, mùa xuân ở Thâm Quyến đã tràn ngập khắp nơi, nhưng biên giới phương Bắc vẫn được tuyết rơi dày đặc như cũ. Trong lều, Lưu Sùng Sơn đang nghiên cứu các điểm quan trọng trên bản đồ, sắp bước vào giai đoạn mấu chốt của chiến sự, hắn nhíu chặt mày.
Lúc này, bên ngoài lều trại vang lên giọng nói của thủ hạ: “Đại soái, có người tìm ngài.”
“Không gặp.” Lưu Sùng Sơn trực tiếp từ chối.
“Anh không muốn gặp ai chứ!” Kha Uyển xốc màn của lều lên rồi chui vào.
Người phụ nữ xuất hiện ở trước mắt, Lưu Sùng Sơn cho rằng mình nhìn lầm rồi. Hắn sửng sốt vài giây, lúc hắn nhận ra người thật việc thật thì hắn tiến lên ôm lấy cô gái.
“Sao em lại tới đây?” Lưu Sùng Sơn quá kích động, ôm chặt khiến cô khó mà thở.
“Muốn tới thì tới thôi.” Kha Uyển cũng hưng phấn vô cùng.
“Lạnh như thế sẽ đóng băng em mất.” Lưu Sùng Sơn kẹp chặt hai tay của cô gái ở trong nách.
“Không lạnh.” Thật ra, Kha Uyển sắp bị đóng băng rồi, cô ngồi xe lửa suốt năm ngày lại còn ngồi trên xe ngựa suốt quãng đường còn lại trước khi đến biên giới phương Bắc.
“Anh đưa em đi nghỉ ngơi.” Lưu Sùng Sơn ôm lấy cô gái bước vào trong màn trướng.
Kha Uyển không có kháng cự, cô thật sự mệt mỏi muốn chết rồi, có người đàn ông ở bên cạnh khiến cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, hắn ngồi ở đầu giường, Kha Uyển cử động cơ thể, cô nhớ ra, nhưng người đàn ông không cho cô cử động.
“Em đã đi suốt mấy ngày rồi, nằm nghỉ ngơi cho tốt.” Lưu Sùng Sơn dùng chăn quấn chặt lấy người cô, hơi thở nóng rực của hắn phun ra khiến gương mặt của cô đỏ ửng.
“Em đã ngủ suốt mấy tiếng rồi, anh muốn em ngủ tiếp thì em không ngủ được đâu.” Người đàn ông thật sự không tinh tế, Kha Uyển trừng mắt với hắn.
“Vậy để anh nhìn em kỹ một chút.” Lưu Sùng Sơn nhìn chằm chằm cô gái, cảm thấy mọi thứ không hề chân thật.
Kha Uyển dùng tay che lấy tầm nhìn của hắn, cô hừ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, không cho anh nhìn.”
Lưu Sùng Sơn không nói gì mà chỉ biết cười ngây ngô, có thể là hắn quá vui sướng cho nên không biết mình đã trở thành một tên ngốc.
“Ngu ngốc.” Kha Uyển đánh người đàn ông một cái.
Lưu Sùng Sơn nắm lấy tay cô, hắn đưa bàn tay đến giữa mũi ngửi nói: “Vẫn thơm như vậy.”
“Cái gì?” Kha Uyển thu tay và quay lưng đi.
Dáng vẻ cô gái nửa muốn nửa chối từ lại quyến rũ dưới háng của Lưu Sùng Sơn căng thẳng. Đã lâu không gặp nhau, vậy mà cô còn học được vẻ thẹn thùng. Hắn xốc chăn lên rồi chui vào, ôm lấy cô gái từ phía sau.
“Anh đang làm gì vậy?” Giọng nói của Kha Uyển đầy quyến rũ, cô có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, từng cơ bắp săn chắc cách một lớp quần áo.
“Em nói gì vậy? Làm em đó!” Lưu Sùng Sơn không hiểu rõ cô quay lưng lại có ý gì, hắn chộp lấy cái mông tròn rồi xoa nắn.
“Đồ vô lại, anh đó, cút ngay, em không có ý này.” Kha Uyển đẩy người đàn ông vài cái rồi bất động, sau khi cái mông bị xoa nắn vài cái đã khiến hoa huyệt chảy nước rồi.