Mùa đông ở biên giới phương Bắc vừa kéo dài vừa buồn tẻ, Kha Uyển ở đây đã nửa tháng bèn không chịu nổi nữa, cô vốn không ra khỏi cửa, người đàn ông vì muốn cô đỡ nhàm nên cũng dẫn cô đi cưỡi ngựa vài lần.
Trời lạnh cũng trói buộc tình thú của hai người, Lưu Sùng Sơn ôm cô ngồi trên lưng ngựa làm một lần. Sau đó, cô chỉ cảm thấy mạo hiểm, lỡ mà con ngựa mất kiểm soát, mạng nhỏ của cả hai cũng khó mà bảo toàn.
Chiến sự lúc trước hơi hòa hoãn một chút, năm mới âm lịch cũng nhanh chóng đến, quân đội đóng quân ở biên giới phương Bắc cũng không vì chiến tranh mà khiến cho tâm trạng ăn tết hỗn loạn. Lưu Sùng Sơn phân phó sĩ quan, đêm giao thừa cho binh lính thêm cơm ăn.
Kha Uyển quét tước trong ngoài lều trại một lần, còn cắt một ít giấy màu đỏ dán trên giường, trên song cửa sổ. Tuy hoàn cảnh ăn tết ở biên giới phương Bắc cực khổ một chút, nhưng ít nhất có người đàn ông bên cạnh khiến cô rất vui.
Đêm giao thừa, bên ngoài quân doanh nổi lửa trại, Lưu Sùng Sơn ngồi bên ngoài uống rượu ăn thịt với sĩ quan, mà Kha Uyển thì ở trong lều trại. Cô sợ lạnh nên đành phải quấn chăn ăn đồ ăn mà người đàn ông đưa tới.
Mãi đến lúc khuya, Kha Uyển đã nhanh chóng thiếp đi, người đàn ông mới bước vào lều trại. Cô trở mình nhìn thấy hắn đang đứng trước giường.
“Anh làm gì vậy?” Kha Uyển nhỏ giọng lầu bầu.
Lưu Sùng Sơn cũng không nói chuyện, hắn cởi quần áo rồi bò lên giường, xốc chăn lên đè trên người cô.
“Anh ăn bao nhiêu thịt dê mà cả cơ thể toàn mùi thịt dê.” Kha Uyển ngừng thở, quá nặng mùi rồi.
“Ăn nhiều, cho nên giờ hơi sung sức!” Lưu Sùng Sơn bắt đầu cởi quần, hắn không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi, nhưng phía dưới đã cứng rắn đến khó chịu.
“Anh thật là!” Kha Uyển sờ soạng dưới háng của người đàn ông, đã cương rồi.
“Anh làm nhẹ thôi có được không?” Lưu Sùng Sơn vừa nói vừa gặm cái miệng nhỏ của cô, hắn nắm một bên vú no đủ rồi xoa nắn.
Một lúc sau, cơ thể Kha Uyển mềm nhũn, phía dưới cũng đã chảy nước, hai chân cô bị tách ra, bàn tay thô ráp cọ xát cánh hoa môi vài cái.
“Ưm…” Nghe cô gái rên rỉ, Lưu Sùng Sơn nắm côn thịt, dùng sức đi vào.
Bên ngoài lều trại có thể nghe được tiếng hát, tiểu huyệt của Kha Uyển hơi co rụt lại. Người đàn ông phía trên lại mạnh mẽ làm, côn thịt cường tráng nhét đầy tiểu huyệt, mỗi lần rút ra cắm vào thì côn thịt đều ma sát đến cực hạn, hoa huyệt mẫn cảm chảy ra dâm thủy.
“Đêm nay là đêm giao thừa, chút nữa là sang năm mới rồi, em muốn anh tặng quà không? Hừ!” Giọng Lưu Sùng Sơn nặng nề, hắn ưỡn lưng cắm vào rút ra, côn thịt lớn nhanh chóng tiến công, cô gái cũng sắp điên rồi.
“Nhẹ chút… Nói với anh chẳng được gì hết… Ưm…” Kha Uyển muốn ôm cổ hắn, nhưng người đàn ông không đè cô mà đôi tay lại chống giường, thẳng lưng đâm vào rút ra, cô chỉ có thể ôm eo hắn.
“Làm! Em ăn đầu vú của anh!” Lưu Sùng Sơn nhìn cô gái đang ngậm chặt núm vú của hắn, vì thế mà càng làm mạnh mẽ hơn. Phần háng kịch liệt đánh vào mông tròn của cô, hai viên trứng nặng nề đánh tới.
Quanh quầng vú của người đàn ông có nhiều lông, Kha Uyển hút chặt làm đứt mấy cọng lông. Cô dùng đầu lưỡi ma sát vài cái, vậy mà trên quầng vú cũng bắt đầu cứng, cô tò mò đâm vào vài cái, côn thịt trong cơ thể trướng lên.
Lưu Sùng Sơn khàn giọng gào thét đè cô gái trên giường một lần nữa. Hắn trở người cô lại, đè phía sau lưng của cô, côn thịt to lớn dùng sức cắm vào. Hắn cưỡi trên mông cô, thẳng lưng va chạm.
“A… Em… Em không có cố ý… A…” Kha Uyển không nghĩ tới người đàn ông lại có phản ứng lớn như vậy, quy đầu vô cùng lớn mạnh mẽ đâm vào điểm mẫn cảm của hoa huyệt. Cô nằm liệt trên giường, tiểu huyệt phun ra một lượng lớn dâm thủy.
Cảm giác vừa rồi quá mức chấn động, tóc gáy của Lưu Sùng Sơn đều dựng hết lên, hắn lại làm càng nhanh, quy đầu đâm tới tử cung.
“A… L.à.m c.h.ế.t em đi… Sùng Sơn… Nhẹ một chút… Ưm...” Kha Uyển không chịu nổi, cô cắn chặt đệm chăn, khoái cảm trong cơ thể dâng từng đợt từng đợt tiếp nối, nhấn chìm lý trí của cô.
“Thịt dê đêm nay thật mạnh mẽ, đêm giao thừa làm dục vọng của ông đây càng bốc cháy.” Lưu Sùng Sơn ngậm lấy vành tai của cô, phần eo liên tục đóng cọc, tiểu huyệt đều sắp bị làm hỏng, hắn cũng không dừng lại.
“Ưm… Anh là cái đồ chết tiệt… Ưm…” Kha Uyển híp mắt, phía dưới phun rất nhiều nước. Cô sắp không chịu được rồi, cánh hoa môi run rẩy, thịt mềm cuốn lấy thân gậy từng vòng.
“A… Có nghe thấy không… Bên ngoài có người đang reo hò… Năm mới sắp đến rồi…” Lưu Sùng Sơn gào thét, không biết ngọn nến trong lều trại đã bị dập tắt từ khi nào, bên trong chỉ còn một màu đen tối.
“Em muốn… Cao trào… Ưm…” Tiểu huyệt của Kha Uyển kẹp chặt.
Toàn thân hai người đầy mồ hôi, thân thể dường như dính chặt thành một khối, Lưu Sùng Sơn nghe cô gái muốn bắn ra, hắn cũng cứng lên.
“Ưm… Ưm…” Kha Uyển nghe tiếng hít thở hổn hển của người đàn ông và tiếng reo hò bên ngoài lều trại, cô phun ra.
“Năm mới, cho em quà, nhận đi.” Lưu Sùng Sơn dùng sức va chạm thêm mấy trăm cái, hắn đâm vào hoa huyệt rồi bắn ra.