Người đàn ông bắn vào trong một lần làm xương cốt của Kha Uyển cũng rã rời, cô mệt mỏi nằm trên giường thở hổn hển.
Lưu Sùng Sơn rút côn thịt thô to của hắn ra, nhất thời cánh hoa môi bị làm mở rộng không thể đóng lại. Tinh dịch sền sệt chảy ra, hắn nhìn chằm chằm vào thịt mềm, hồng hồng dâm đãng nói: “Con mẹ nó, thật sự có thể bắn.”
Kha Uyển vẫn đang chìm trong khoái cảm, chưa khôi phục lại nên cô không hiểu người đàn ông đang nói cái gì.
Lưu Sùng Sơn nằm bên cạnh cô, bàn tay càn rỡ sờ vào cô nhưng cô không có phản ứng gì.
Kha Uyển bị bắn đến mụ mị nhưng lời người đàn ông kia nói quả thật không biết xấu hổ, cô hoàn toàn không thể chịu được mà.
Lưu Sùng Sơn im lặng ôm lấy cô gái, hắn yên lặng nhìn chằm chằm sườn mặt của cô gái rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Tám tháng trôi qua, bụng của Kha Uyển đã to thêm một vòng, cô phải đỡ eo thì mới có thể đi được. Cô có cảm giác trong bụng không chỉ có một đứa bé. Cô hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói: “Tôi bắt mạch thì thật sự chỉ có một đứa bé thôi.”
Kha Uyển vẫn cố chấp cho rằng trong bụng cô có hai đứa bé. Cô nói với người đàn ông, hắn bày tỏ tin tưởng và còn chán ghét nói: “Mỗi ngày đều bắn vào mà, anh thấy hai đứa là còn ít!.”
Cô biết ngay người đàn ông này sẽ không nói lời nào nghe xuôi tai mà, cô tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Đầu mùa thu, thời tiết ôn hòa, rốt cuộc Kha Uyển cũng sinh. Người đàn ông gọi bốn bà đỡ đến, tất cả đều là người có kinh nghiệm lâu năm nên việc sinh đẻ rất thuận lợi. Không ngoài dự đoán, cô sinh được một cặp song sinh, một trai và một gái.
Lưu Sùng Sơn nghe tiếng khóc của bé con thì lập tức đá văng cửa xông vào. Cô gái nằm trên giường rất yếu, hắn bước nhanh tới ngồi xổm trên đầu giường, hắn nắm lấy tay cô rồi lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em không sao, chỉ buồn ngủ thôi.” Kha Uyển cố gắng không ngủ để chờ hắn vào phòng, bây giờ hắn ở bên cạnh thì cô yên tâm rồi.
“Ngủ đi, anh trông cho em.” Lưu Sùng Sơn vỗ về cô gái.
“Đại soái, ngài có muốn nhìn đứa bé không?” Bà mụ đưa đứa bé đến trước mặt Lưu Sùng Sơn.
“Ôm đi trước đi, lát nữa tôi sẽ xem sau.” Lưu Sùng Sơn đặt tất cả lực chú ý vào cô gái rồi nên làm gì có tâm trạng để ngắm đứa bé nữa.
Các bà mụ ôm hai đứa trẻ ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Mồ hôi vẫn lấm tấm trên gương mặt của cô gái, Lưu Sùng Sơn dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau cho cô.
Vất vả của cô, hắn đều đã ghi tạc trong lòng, sau này hắn sẽ càng quý trọng cô hơn nữa.
Kha Uyển ngủ tầm mười tiếng đồng hồ, chờ đến khi cô tỉnh dậy thì thấy người đàn ông đã ngủ gục bên cạnh cô.
Lúc cô động đậy thì hắn cũng ngồi dậy.
“Em tỉnh rồi!” Lưu Sùng Sơn vui vẻ ngồi vào đầu giường.
“Em hơi khát!” Kha Uyển nói.
Lưu Sùng Sơn nhanh chóng rót một chén nước rồi nhét gối đầu vào sau lưng để cô ngồi dậy. Hắn đưa cái chén đến bên miệng nói: “Uống đi.”
Kha Uyển uống “Ùng ục” hết một hơi, người đàn ông lại rót thêm mấy chén nữa cô mới hết khát.
Ngày hôm qua khi cô bắt đầu sinh thì Lưu Sùng Sơn đã cảm thấy lo lắng. Hắn chưa từng sinh con tự nhiên không thể nỗi đau khi sinh nở. Sau khi trải qua ngày hôm qua, hắn quyết định sẽ dành cả đời để bảo vệ cô gái này.
Thân thể Kha Uyển vẫn còn suy yếu, cô lại lên giường nằm nghỉ. Lúc này hắn cũng bò lên giường nằm cạnh cô.
“Anh sao vậy?” Kha Uyển cảm giác hắn có gì đó kỳ lạ.
“Anh thấy anh yêu em chết mất.” Lưu Sùng Sơn nói ra cảm xúc thật sự của bản thân.
Nhưng khi những lời này lọt vào tai Kha Uyển thì cô cảm giác người đàn ông này thật ngốc nghếch.
“Anh bị sốt hả?” Kha Uyển cười nói.
“Không có, anh rất nghiêm túc, anh chỉ muốn mãi mãi ở bên em.” Vẻ mặt Lưu Sùng Sơn nghiêm túc.
“Bây giờ không phải chúng ta đang ở cùng một chỗ đấy thôi!” Hắn như vậy, Kha Uyển không khỏi xúc động.
“Anh nói cả đời.” Lưu Sùng Sơn ôm chặt cô gái.
“Cả đời? Vậy cũng quá dài đó!” Nghe lời hắn bày tỏ, cảm xúc của Kha Uyển cũng bắt đầu dâng trào.
“Em sợ dài à? Không được! Em không thể sợ dài, kiếp sau chúng ta cũng phải ở bên nhau.” Lưu Sùng Sơn nói ra lời thề son sắt.
“Rồi, không chê dài.” Kha Uyển nằm trong lòng của hắn, tay cô không cẩn thận đụng phải háng của hắn.
Vậy mà lại cương lên rồi, trong nháy mắt tất cả tình cảm vừa rồi biến mất. Cô trừng mắt nói: “Bây giờ anh còn cứng được!”
“Ha ha... Không phải do anh đang nằm cạnh em à?” Lưu Sùng Sơn xấu hổ cười cười.
“Anh thật là!” Kha Uyển không biết nên nói gì.
Lưu Sùng Sơn đành phải ôm chặt cô. Cũng không trách hắn được, phía dưới chỉ cần có cô bên cạnh thì sẽ luôn ở trong trạng thái chuẩn bị cương.
Kha Uyển gối đầu lên lồng ngực nghe nhịp tim đang đập mạnh của hắn. Cô không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng cô biết rõ người đàn ông đang ở trước mắt là tình yêu của cô, vậy là đủ rồi.