Tình Yêu Bí Mật

Chương 8: Hương vị nam tính



Đêm qua, Kha Uyển ngủ không ngon, vì vậy sáng sớm cô không có tinh thần. Tiểu Tư bưng một chén cháo vào, cô chỉ uống được một chút vì trong miệng không có vị gì. Cô lại ăn một ít điểm tâm, lúc này cô mới bước xuống giường rửa mặt.

“Chị Uyển, bà ba dặn em nói với chị là tối nay hẹn chị đi xem kịch.” Tiểu Tư bóp vai cho Kha Uyển nói.

“Xem kịch sao? Chuyện ở cữ của chị còn chưa xong thì làm sao mà đi được?” Kha Uyển nhớ tới gia quy cho nên cô lập tức tức giận.

“Vậy chút nữa em sẽ đi từ chối.” Tiểu Tư bóp mạnh hơn.

“Lúc gần tối, chị sẽ tự mình đến đó. Không thể để người ta đã mời mà cả cái mặt mình cũng không xuất hiện.” Kha Uyển thở dài rồi đưa chiếc lược cho Tiểu Tư.

Tiểu Tư nhận chiếc lược rồi nghiêm túc chải tóc cho Kha Uyển.

Trời nhá nhem tối, Kha Uyển hơi ăn diện một chút nên cô thay một bộ sườn xám màu trắng sáng.

Khi cô đến phòng của dì ba, hình như bà đã đi xem kịch rồi, chỉ có một vài người hầu. Cô muốn xác nhận một chút nên tiện vào phòng quan sát, đúng là bà đã đi rồi. 

Không có người nên Kha Uyển cũng không nán lại. Lúc cô chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp đi thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của người đàn ông.

Cô theo bản năng trốn sau tấm bình phong.

Lưu Sùng Sơn đẩy cửa ra, người hầu khúm núm đi theo phía sau.

“Dì ba của mấy người đâu?” Lưu Sùng Sơn hỏi.

“Dạ đi xem kịch ạ.”

“Đi xem kịch hả? Muộn như vậy rồi còn đi xem kịch gì chứ?” Lưu Sùng Sơn đến đây đơn giản là vì chuyện kia, nhưng nhìn tình huống bây giờ thì không làm được rồi.

“Để con đi gọi dì ba về.”

“Không cần gọi, cô đi lấy cho tôi một chậu nước.” Lưu Sùng Sơn dự định bây giờ sẽ nghỉ ngơi ở đây. Hắn ngửi thấy mùi mồ hôi trên người, nghĩ đến vết thương ở trên bụng, thậm chí hắn cũng chưa tắm rửa.

Người hầu lui ra ngoài, lấy một chậu nước nóng mang tới.

“Đại soái còn điều gì dặn dò sao?”

“Không, ra ngoài đi.” Lưu Sùng Sơn xua tay.

Sau tấm bình phong, Kha Uyển không dám thở mạnh. Sau khi nghe tiếng đóng cửa, cô thầm nghĩ xong rồi, lần này mình không thể ra ngoài được rồi.

Lưu Sùng Sơn cởi quần áo trên người, cẩn thận tránh đụng trúng vết thương.

Hắn cởi bộ quân phục ra, vùng tam giác màu ngăm đen ở nửa người trên lộ ra, bả vai thô dày và cơ ngực cường tráng rắn chắc với đầu vú màu tím đen. Lông màu đen xoăn tít ở bụng trải dài đến phần háng, mà càng ngày càng rậm rạp ở phần háng. Đường nhân ngư ở hai bên mạn sườn dữ tợn lõm xuống phía dưới, cơ sườn cân xứng bày ra đặc trưng của người đàn ông tư bản, tràn đầy hương vị nam tính.

Kha Uyển nghe thấy tiếng cởi thắt lưng của người đàn ông, cô ngồi xổm trên mặt đất không dám nhúc nhích bởi vì sợ phát ra tiếng động. Mồ hôi nhễ nhại trên trán thấm ướt tóc ở hai bên má của cô.

Lưu Sùng Sơn cẩn thận gỡ miếng băng gạc xuống, vết thương đã đóng vảy, chắc chỉ qua vài ngày nữa thì sẽ lành hẳn.

Vết thương của hắn không nặng, chủ yếu là do lực sát thương của những thằng nhãi đó quá yếu thôi.

Lưu Sùng Sơn cởi chiếc quần quân phục ra rồi cởi nốt quần lót. Toàn thân hắn trần trụi đứng thẳng, không biết phải mất thời gian bao lâu thì hắn mới có thể rèn luyện được cơ thể dũng mãnh này.

Hắn lấy khăn mặt từ trong chậu nước rồi vắt khô, lau nhẹ lên vùng bụng.

Trong lòng Kha Uyển run sợ mà hai chân mềm nhũn, trong đầu mờ mịt. Cô muốn đứng dậy nhưng lại ngã ngồi “bụp” một cái trên mặt đất. 

“Ai đó? Mau đi ra.” Lưu Sùng Sơn cảnh giác nhìn về phía tấm bình phong.

Kha Uyển muốn chết lặng, cô ngã quỵ trên mặt đất mà không đứng dậy nổi.

Lưu Sùng Sơn rút súng ra, một cước đá văng tấm bình phong. Hắn tưởng là đặc vụ, nhìn lại hóa ra là một cô gái trẻ đang hoảng sợ.

  Kha Uyển thấy người đàn ông đang trần trụi, hơn nữa là côn thịt vừa mềm nhũn vừa to lớn đáng sợ ở dưới bụng, cô nhanh chóng che kín đôi mắt lại, nói lắp bắp: “Bá... Bác cả.”

“Sao lại là con?” Lưu Sùng Sơn bỏ súng xuống. Hắn quan sát cô gái như thể đang suy tư điều gì.

 
 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.