Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm Sai

Chương 10: Chương 10



Tôi đã sống với Đinh Mộc rất lâu, tôi nhớ rõ cô ấy chỉ có một chiếc áo khoác trắng.

Vậy chiếc áo đỏ này là do m.á.u tươi nhuộm thành.

Có một lời đồn trong dân gian—

"Người c.h.ế.t khi mặc đồ đỏ sẽ hóa thành lệ quỷ."

Tôi không chắc chiếc áo đỏ của cô ấy có tính không, nhưng...

Màu sắc này khiến tôi cảm thấy rất bất an.

Đinh Mộc cúi người xuống, từ từ tiến sát lại Lý Phổ.

Không khí lập tức tràn ngập mùi tanh nồng của m.á.u hòa lẫn với mùi nước tiểu.

Lý Phổ sợ hãi lùi lại liên tục, cho đến khi tựa sát vào bức tường phía sau, không còn đường thoái lui.

Hắn khẽ động đậy cơ thể, giọng run rẩy:

"Không… không phải tôi g.i.ế.c cô… tôi thực sự đã cố cứu cô!"

"Con gái tôi vẫn đang chờ tôi cứu nó! Các người có thể đợi tôi cứu con gái tôi trước rồi hẵng g.i.ế.c tôi không?"

Đúng lúc này, cửa bên ngoài vang lên tiếng gõ.

"Anh Lục, xong chưa?"

"Con đàn bà đó anh cũng hưởng rồi, có để cho mẹ con tôi húp chút canh không?"

Sắc mặt Lý Phổ lập tức tái mét như tro tàn.

Tôi nhấn nhẹ mũi chân lên tay hắn, lạnh nhạt nói:

"Thuận theo lời chúng đi."

"Nếu không, tôi đảm bảo con gái anh sẽ c.h.ế.t trước anh."

Bị tôi kích động, hắn hoàn hồn trở lại, lảo đảo từ dưới đất bò dậy.

"Hai mẹ con bọn họ chắc chắn biết cô chết như thế nào!"

"Lúc tôi rời đi, tôi thấy chúng đi về phía cô!"

Hắn với lấy một tờ khăn giấy trên bàn, mạnh tay hỉ mũi, sau đó lau khô nước mắt sinh lý vừa chảy ra vì quá kích động.

Hắn cố gắng trấn tĩnh, sau đó bước ra sân, chuẩn bị mở cửa nhà mình.

Hắn liếc mắt nhìn tôi liên tục, nhưng tôi đã đoán ra ý đồ của hắn ngay lập tức.

"Nếu anh chạy trốn, tôi cam đoan con gái anh, Lý Chân, ngày mai sẽ c.h.ế.t ngay trên giường bệnh."

"Với cái loại cha vô đức như anh, đừng mong gì ông bà tổ tiên có thể cứu được con gái anh khỏi tay tôi."

Tôi hoàn toàn chỉ đang dọa dẫm Lý Phổ.

Tôi muốn thử xem vị trí của con gái hắn trong lòng hắn quan trọng đến mức nào.

Quả nhiên, hắn cứng người lại một chút.

"Không liên quan đến Chân Chân." Hắn cắn răng nói.

Ban đầu hắn còn định tận dụng cơ hội mở cửa rồi chạy trốn, nhưng sau khi nhìn tôi một cái thật sâu, hắn dừng lại.

Lúc này, sắc mặt hắn đã không còn biểu hiện muốn trốn thoát, hắn vâng lời, đi mở cửa.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tôi ngồi gần cửa sổ, góc độ này đủ để tôi nhìn thấy và nghe thấy mọi chuyện xảy ra trong sân hắn.

Tôi lôi ra một tờ giấy, lau sạch mũi mình.

Bên ngoài cửa, chính là bà lão đã chặn xe tôi và con trai bà ta.

Bà lão vẫn dắt theo đứa cháu trai nhỏ.

Con trai bà ta vừa gãi tay vừa nhìn vào trong, nghển cổ lên:

"Anh, con đàn bà đó đâu rồi?"

Lý Phổ vung tay tát hắn một cái.

Bà lão vội vàng xông lại:

"Sao anh đánh con tôi?"

Lý Phổ lại vung tay tát luôn vào mặt bà lão.

"Con mẹ mày, hôm qua tao bảo mày cứu con bé đó, sao nó vẫn chết?"

"Con mẹ mày, tao còn đưa mày 200 đồng để gọi cảnh sát, mày tham lam đúng không! Mày nhất định muốn để người ta chết!"

Sắc mặt bà lão tái nhợt:

"Chết rồi? Sao có thể c.h.ế.t được? Tôi chỉ... "

Nửa sau câu nói của bà ta bị nuốt lại.

Đứa cháu trai ngây thơ lên tiếng: "Bà ơi, có phải bà đang nói về chị gái hôm đó không? Hôm nay trời mưa to, chị ấy ngồi ở ghế trước ô tô đó. Cháu đã nói với bà nhiều lần rồi mà bà không tin, còn mắng cháu! Chị ấy còn nói chuyện với cháu nữa đấy."

Cả sân chìm trong sự im lặng đáng sợ. Đặng Lệ Minh run rẩy: "Ma... có ma đến báo thù!"

Lý Hùng, con trai bà ta, gạt phắt đi: "Mẹ đừng nói bậy! Làm gì có ma trên đời này. Nếu có, sao chúng ta làm bao nhiêu chuyện ác mà không bị trừng phạt?"

Lý Phổ tái mặt, quát: "Im miệng! Đừng nói nữa! Coi chừng thần linh quở trách!"

Lắng nghe những âm thanh bên ngoài, tôi bắt đầu suy ngẫm về những gì đã xảy ra trong đêm nay.

Dựa vào lời bọn họ nói, có thể khẳng định cả bốn người đều đã gặp Đinh Mộc vào đêm hôm trước.

Mọi chứng cứ đều đang chỉ về phía bà lão và con trai bà ta.

Nhưng tôi vẫn không thể hiểu được, tại sao Đinh Mộc lại đến cái nơi hoang vắng này vào nửa đêm.

Tôi nhận ra mình đã bỏ sót một chi tiết quan trọng, chìa khóa để giải mã mọi bí ẩn.

Đó chính là chiếc điện thoại của Đinh Mộc.

Từ lúc tôi nhìn thấy hồn ma của cô ấy đến giờ, tôi vẫn chưa hề thấy chiếc điện thoại đâu.

Tôi cho rằng chiếc điện thoại đó hoặc nằm trong tay kẻ thủ ác thực sự, hoặc trong tay hai mẹ con nhà lão bà tham tiền kia.

Tôi lấy điện thoại của mình ra, kiểm tra lại xem có bỏ sót tin nhắn nào không.

[Bé yêu, tan làm nhớ đến tìm tớ nhé, tớ có bất ngờ lớn cho cậu đấy.]

Bất ngờ mà Đinh Mộc nhắc đến là gì?

Có liên quan gì đến cái c.h.ế.t của cô ấy không?

Xem ra tôi phải tìm được chiếc điện thoại của Đinh Mộc trước đã.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa là giao thừa.

Thời gian không còn nhiều, tôi không thể lãng phí thêm được nữa.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.