Một tia sét lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác bất an trong lòng mình từ đâu mà đến.
"Dĩ Đan! Cậu làm gì ở đây?"
Cô ấy phản ứng trước, nhìn thấy t.h.i t.h.ể trên mặt đất thì giật mình bụm chặt miệng.
"Dĩ Đan, chẳng lẽ cậu c.h.ế.t rồi sao?"
Đinh Mộc mới chết, hồn phách vừa rời thể xác, vẫn còn trong trạng thái thân trung ấm .
Lúc này cô ấy còn tưởng mình đang sống, nhìn thấy xác trên mặt đất thì theo bản năng cho rằng người c.h.ế.t là tôi.
Sợ rằng bây giờ cô ấy còn chẳng hiểu nổi tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, đặt lên má mình, cố gắng trấn an:
"Tớ còn sống, tớ vẫn ấm này."
"Vậy thì tốt rồi."
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, trông yên tâm hơn hẳn.
Giây tiếp theo, cô ấy kéo tay tôi, chạy như bay về phía xe của tôi.
"Chạy mau! Ở đây có người chết!"
Người bạn thân từng hẹn tôi cùng đón giao thừa, lúc này vì quá sợ hãi mà sắc hồn liên tục thay đổi, thoạt nhìn hệt như một chiếc đèn giao thông nhấp nháy.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Đinh Mộc có dấu hiệu sắp hóa thành lệ quỷ, tôi chỉ có thể thuận theo cô ấy, hết sức an ủi:
"Không sao đâu, Đinh Mộc."
"Tớ sẽ lái xe đưa cậu rời khỏi đây, đừng sợ."
Tôi vừa lái xe, vừa cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi.
Không ngờ, vụ cuối cùng của tôi lại chính là thu hồn cho người bạn thân nhất.
Rõ ràng Đinh Mộc đã thoát khỏi gia đình trọng nam khinh nữ, đỗ vào trường đại học mà cô ấy yêu thích, thậm chí còn nhận được thư báo trúng tuyển từ Quảng Châu.
Chỉ cần một tuần nữa, chúng tôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng bây giờ, tất cả đã tan thành mây khói.
Hai mươi năm vật lộn với số phận, cuối cùng lại giống như múc nước bằng giỏ tre – chẳng còn gì cả.
Nhưng định mệnh vốn là như vậy, ai mà cãi lý được với ông trời đây?
Đinh Mộc ngồi co ro trên ghế phụ, cả người run lẩy bẩy, như một con gà ướt sũng vừa bị vớt ra từ nước lạnh.
"Dĩ Đan, sao tớ càng lúc càng lạnh vậy? Cậu có thể bật điều hòa ấm lên không?"
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái.
Môi cô ấy run cầm cập, chả trách cô ấy thấy lạnh, âm khí trên người cô ấy đã ngưng tụ thành sương rồi.
Tôi giả vờ bật điều hòa, dịu dàng nói:
"Đỡ hơn chưa?"
Biểu cảm nhăn nhó trên mặt Đinh Mộc dần dịu lại.
"Tốt hơn nhiều rồi."
Cô ấy thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi đột nhiên cau mày:
"Dĩ Đan, hay là chúng ta báo cảnh sát đi? Dù chưa nhìn thấy mặt, nhưng nhìn cách ăn mặc thì người c.h.ế.t chắc là một cô gái rất trẻ. Nếu gia đình cô ấy biết chuyện, chắc chắn sẽ đau lòng c.h.ế.t mất."
Tôi lập tức bác bỏ ý tưởng đó trong đầu.
Không thể báo cảnh sát!
Một khi cảnh sát đến, tôi chắc chắn sẽ bị đưa về đồn để tra hỏi.
Tôi sẽ mất đi cơ hội tốt nhất để tìm ra kẻ g.i.ế.c người, và không thể giải thích vì sao tôi lại xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm để "tình cờ" phát hiện ra t.h.i t.h.ể của bạn thân mình.
Đừng nói cảnh sát không tin, ngay cả tôi cũng có thể tự tưởng tượng ra một màn drama tình thù oán hận rồi.
Mà khi Đinh Mộc nhận ra sự thật rằng mình đã chết, cơn oán khí bùng nổ đầu tiên chắc chắn sẽ nhắm vào những người xung quanh.
Tôi không đủ nhẫn tâm để ra tay trấn áp cô ấy.
Theo đúng quy trình, tôi chỉ cần đưa cô ấy vào Thành chết oan, nhưng đây không phải chuyện mà một tiểu sai như tôi có thể tùy tiện xử lý.
Hiện tại, tôi chỉ có ba lựa chọn:
Tìm ra hung thủ, giúp bạn thân tôi siêu thoát.
Nếu cô ấy hóa thành lệ quỷ, tôi sẽ tự tay trấn áp cô ấy.
Giao t.h.i t.h.ể cho cảnh sát, nhưng nếu không ai giúp cô ấy tìm ra kẻ g.i.ế.c người, thì cô ấy sẽ mãi mãi không thể luân hồi.
Tôi đã đưa ra một quyết định đi ngược lại nguyên tắc của một kẻ thu hồn.
Nhân lúc sổ Sinh Tử đang bị lỗi, tôi sẽ tìm ra kẻ đã g.i.ế.c Đinh Mộc, hóa giải oán khí của cô ấy, rồi dùng toàn bộ âm đức mà tôi tích lũy bao năm qua để giúp cô ấy có một kiếp sau tốt đẹp hơn.
Tôi chọn phương án một, và không có kế hoạch dự phòng.
Tôi cần tìm ra hung thủ giết Đinh Mộc trước khi trời sáng, tức là chúng tôi chỉ còn bốn tiếng đồng hồ.
Nhưng ông trời không chiều lòng người.
Một tiếng sấm dữ dội xé toạc bầu trời.
Ngoài cửa kính xe, mưa như trút nước.
Tôi nhân lúc Đinh Mộc không chú ý, lặng lẽ giảm tốc độ, đồng thời rút chiếc gương Càn Khôn từ túi áo ra.
Đây là món đồ mà ba tôi để lại cho tôi trước khi ông đi.
Nhìn vào tấm gương, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy chua xót.
Nhưng lần này không phải vì Đinh Mộc, mà là vì chiếc gương này quá mức tham lam.
Mỗi lần sử dụng, nó đều hút đi một phần phúc lộc của tôi để kích hoạt.
Nó rất hữu dụng, nhưng cái giá phải trả quá đắt.
Tôi phúc mỏng, số lần có thể dùng nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng nó có thể cho tôi manh mối, giúp tôi tìm ra kẻ sát hại Đinh Mộc.
Một ý nghĩ vừa lướt qua, hình ảnh trong gương lóe lên:
Người tôi cần tìm đang ở hướng nam, rất gần tôi.
Hướng nam?
Chẳng phải đó chính là hướng tôi đang lái xe tới sao?
Nói cách khác, manh mối sắp xuất hiện ngay trước mắt tôi.