Cô ta chỉ có một đứa con trai này, căn bản không dám tưởng tượng đến cảnhtượng mất đi nó. Suốt khoảng thời gian qua, cô ta đã mời tất cả những vị đại sưcó thể mời, ngay cả đạo quan ở nơi hẻo lánh mà Tư Thủy Lưu Niên nhắc đến,cô ta cũng tự mình đến bái phỏng, tất cả đều là vì muốn nhờ bọn họ ra tay cứulấy con trai mình.Trên đời này yêu ma quỷ quái không nhiều, thôn Thang Trì cả trăm năm cũngchưa từng gặp phải trường hợp nào. Hiếm khi gặp phải chuyện nghi ngờ có quỷquái quấy phá, khiến trong lòng An Như Cố nảy sinh một tia hứng thú."Được, tôi đi cùng cô một chuyến." An Như Cố đồng ý.Sau đó, An Như Cố thu dọn hành lý, xuống núi. Trương Linh lái một chiếc xesang, ngồi rất thoải mái, hơn một tiếng sau đã đến khu biệt thự trung tâm thànhphố.Nhà của Trương Linh là một trong số những căn biệt thự ở đây. Tư Thủy LưuNiên vì tò mò, nên cũng đi theo.Trương Linh dẫn mọi người đi vào khu biệt thự, đang định chỉ đường cho vị đạisư mà mình mời đến, kết quả là cô ta còn chưa kịp mở miệng, thì vị đại sư nàyđã trực tiếp đi thẳng đến một căn biệt thự, dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn vềphía cô ta, giống như đang hỏi, sao còn chưa mở cửa?Trương Linh siết chặt chìa khóa trong tay, đầu óc đầy nghi vấn, quay sang nhìnTư Thủy Lưu Niên: "Cậu đã nói địa chỉ nhà tôi cho đạo trưởng nghe à?"Tư Thủy Lưu Niên vội vàng xua tay: "Tôi còn không biết nhà cậu ở đây, làmsao có thể nói cho cô ấy biết được?"Trương Linh trừng lớn mắt, khó hiểu: "Vậy thì đại sư, sao cô lại biết nhà tôi ởđây?"Ánh mắt An Như Cố rơi trên làn khói đen nhàn nhạt, khó phát hiện đang baoquanh căn nhà: "Căn nhà của nhà cô rất đặc biệt, có luồng khí bất thường."Trương Linh: "!"Hình như chị Từ nói không sai... vị đại sư này đúng là có bản lĩnh thật.An Như Cố bước vào trong, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhang thoangthoảng, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trong nhà vô cùng náo nhiệt.Có đạo sĩ mặc đạo bào, nhà sư mặc áo cà sa, thầy phong thủy mặc áo đườngtrang, bà đồng mặc áo bà ba...Thấy bên ngoài có người đến, bọn họ đều khẽ nhíu mày, rõ ràng là không vuicho lắm.Chồng của Trương Linh là Vương Kiến Quốc, hiển nhiên là không biết quy tắc"không được hai lòng" của giới huyền môn, đã mời tất cả mọi người đến đây,lúc này đang nhiệt tình sai bảo người giúp việc sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.An Như Cố cũng được sắp xếp ngồi bên cạnh bàn đá cẩm thạch, trước mặt làmột ly trà bích loa xuân mới pha.Vương Kiến Quốc quay sang cúi đầu chào mọi người, ngữ khí vô cùng chânthành: "Vừa rồi tôi đã nói qua với mọi người về tình hình của con trai tôi rồi,chuyện này đành phải nhờ cậy vào mọi người, xin hãy chữa khỏi bệnh cho contrai tôi, sau khi xong việc nhất định sẽ hậu tạ xứng đáng."Một tiểu đạo sĩ khoảng chừng bảy, tám tuổi quay sang nhìn sắc mặt không vuicủa sư phụ mình, liền học theo ông ta nhíu mày: "Chuyện này, để sư phụ congiải quyết là được rồi, ông tìm nhiều người đến đây làm gì?"Động tác rót trà của Vương Kiến Quốc khựng lại, thản nhiên đáp: "Ba ngườithợ da, thì mới có một Gia Cát Lượng, người đông thì thế mới mạnh chứ."Bà đồng mắt nhìn m.ô.n.g lung, vốn dĩ đã không vui vì đối phương không cóquy củ, giờ lại còn nghe thấy đối phương có vẻ coi thường mình, liền lạnh lùnghừ một tiếng: "Ông nói ai là thợ da hả? Việc này, tôi không nhận nữa."Đạo sĩ, thầy phong thủy và những người khác cũng khó chịu giống như bàđồng, thấy đã có người lên tiếng trước, trong lòng cũng không còn gánh nặng,lập tức đứng dậy, xoay người định bỏ đi."Chuyện này chúng tôi không giúp được ông, ông tìm người khác đi.""Thợ da nhiều lắm, đầy ra ngoài kia kìa, mời các vị tìm người khác cao minhhơn đi."Trong chốc lát, chỉ còn lại lão hòa thượng và An Như Cố vẫn bình tĩnh ngồi yênvị trí ban đầu, không hề có ý định rời đi, trông vô cùng ung dung, tự tại.Vương Kiến Quốc thấy phần lớn mọi người đều muốn bỏ đi, trong lòng hơihoảng, vội vàng giơ tay ngăn cản: "Này này này, bà Trương, đạo trưởng Lý...mọi người đừng đi mà, nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho con trai tôi, tôi sẽ trảcho mỗi người năm mươi vạn, không, gấp đôi, một trăm vạn!"Vừa dứt lời, bước chân của những người đang định bỏ đi liền dừng lại.Ba phút sau, những người vốn định rời đi đều đã quay trở lại chỗ ngồi của mình,im lặng nhấp một ngụm trà. Vương Kiến Quốc biết bản thân nói năng vụng về,nên không nói gì nữa, để cho vợ mình tiếp chuyện.Tiểu đạo sĩ len lén liếc nhìn Vương Kiến Quốc, ghé sát tai sư phụ mình, thìthầm: "Sư phụ, vừa rồi chúng ta không phải đang định bỏ đi sao? Sao giờ lạingồi xuống rồi?"Động tác uống trà của sư phụ khựng lại, suýt chút nữa thì bị sặc.Những người khác có thính giác tốt nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi cóchút ngượng ngùng.Còn vì sao nữa?Đương nhiên là vì đối phương trả quá nhiều tiền rồi...Trương Linh khéo ăn nói hơn chồng mình rất nhiều, chỉ ba câu hai lời đã hóagiải được sự ngượng ngùng, khiến bầu không khí trở nên hòa hoãn hơn.Trương Linh thấy chồng mình còn mời thêm vài vị đại sư mà cô ta không quenbiết, lo lắng bọn họ không nắm rõ tình hình, nên đã thuật lại một lần nữa vềchuyện của con trai mình.Đúng lúc mọi người đang trò chuyện, thì từ cầu thang giữa phòng khách truyềnđến tiếng dép lê "lộp cộp, lộp cộp", một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi vộivã đi xuống.Người đàn ông này trông cũng khá đẹp trai, nhưng sắc mặt hốc hác, râu ria xồmxoàm, quầng thâm mắt rất lớn, hai mắt đỏ ngầu, nhìn như vừa phải trải qua cựchình vậy