Lục Thư Nghiễn khẽ nhíu mày khi nghe những lời đó.
Anh im lặng một lúc, nhìn người con gái trước mặt đang chăm chú xem tivi. Ánh mắt anh dần dần dừng lại trên vành tai đã ửng hồng của cô.
Lục Thư Nghiễn đưa tay vén nhẹ một lọn tóc mai bên tai Tư Niệm, thừa nhận mình đã nói hơi nhiều: “Tôi chỉ muốn nói rằng, Niệm Niệm à, chúng ta… không có bất cứ trở ngại nào cả.”
Hoàn toàn không có.
Cán cân đã nghiêng, anh ở bên dưới, con đường đến với anh thuận gió lại bằng phẳng.
Tư Niệm vẫn không nói gì.
Cô giống như không nghe thấy, môi mím nhẹ, đồng tử phản chiếu hình ảnh trên tivi, cho đến khi người đàn ông chuyển sang chủ đề khác. Thật ra khi anh về nhà, Lục Viễn Sơn đã muốn anh ở lại nhà cũ một đêm, nhưng Lục Thư Nghiễn vẫn ăn tối xong là đến đây.
Dù mỗi ngày đều nhắn tin qua WeChat, Lục Thư Nghiễn vẫn hỏi: “Vậy em, có nhớ tôi không?”
Lại là câu hỏi đó.
Tư Niệm cảm nhận được trái tim mình đang gợn sóng trong sự bình yên vì lời nói của người đàn ông, cô mới quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của anh.
Lúc này, ánh mắt của hai người – một dịu dàng một trong trẻo, sau đó Tư Niệm vẫn rất thành thật, vẻ mặt cũng rất thoải mái gật đầu: “Ừm.”
“Có nhớ.”
Đã nhớ thì là nhớ, chẳng có gì phải phủ nhận.
Trong ánh mắt Lục Thư Nghiễn hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.
Anh nhìn vào mắt cô, dần dần, ánh mắt lại hạ xuống, dừng lại trên đôi môi đỏ thắm đầy đặn.
Bàn tay đang đặt bên tai cô chuyển sang nâng nhẹ khuôn mặt, hơi ngẩng cằm lên, cẩn thận hôn lên môi cô.
Tư Niệm nhắm mắt lại, vòng tay qua vai người đàn ông. Một nụ hôn sâu tiêu tốn không ít sức lực.
Khi kết thúc nụ hôn, đôi má đều ửng hồng, Tư Niệm vô thức hé môi thở, lại khẽ chạm vào mũi nhau.
Bầu không khí ấm áp lan tỏa trong không gian chật hẹp.
Tuy đã hủy bỏ lịch hẹn cố định vào thứ hai, thứ ba, thứ bảy, nhưng mối quan hệ của họ vẫn rất tốt đẹp. Thỉnh thoảng khi hứng khởi, dường như cũng không có gì là không được.
Lục Thư Nghiễn dẫn bàn tay nhỏ của cô đặt lên ngực mình. Tư Niệm nuốt nước bọt, qua lớp áo sơ mi đen cảm nhận được cơ ngực săn chắc và nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông. Cô vô thức cảm thấy nóng, rồi Lục Thư Nghiễn lại nắm tay cô, luồn qua kẽ hở giữa những cúc áo.
Hơi thở Tư Niệm ngừng lại một giây.
Ngón tay cô vẫn còn hơi lạnh, khi chạm vào da thịt người đàn ông liền nhanh chóng ấm lên. Tư Niệm trước tiên nhìn bàn tay mình đã luồn vào, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thư Nghiễn đang hơi ngửa mặt, mỗi ánh mắt như chứa đựng lời mời gọi vô tận, đang âm thầm nói với cô rằng cô muốn làm gì cũng được.
Vào khoảnh khắc đó, Tư Niệm nghĩ rằng, Lục Thư Nghiễn thật sự rất biết cách quyến rũ.
Sau những ngày xa cách, nỗi nhớ càng sâu đậm.
Sau đó, Tư Niệm nhắm mắt như đang ngủ.
Hơi thở cô đều đặn, cảm nhận được nụ hôn của người đàn ông nhẹ nhàng như lông vũ rơi xuống bên tai, lúc có lúc không, giọng khàn đặc, như đang hỏi cô, lại như đang tự nói: “Khi nào em mới chịu có trách nhiệm với tôi?”
Tư Niệm không mở mắt, chỉ là bàn tay đang nắm chăn, vô thức siết chặt rồi lại siết chặt.
Mọi thứ lại trở về như cũ.
Tưởng Nhất Hàm gần đây đang phát triển mối quan hệ nồng nhiệt với anh chàng thực tập sinh đẹp trai ở tạp chí của họ. Tư Niệm quan sát tình cảm của bạn thân, rồi thường xuyên chìm vào suy tư.
Gần đây cô có một công việc phỏng vấn.
Đó là một tờ báo giấy truyền thống khá lớn và uy tín, chủ đề là phỏng vấn về hành trình từ “Toái Toái Niệm” đến “Tư Niệm” – người mẫu “phi truyền thống” nổi tiếng chỉ trong chưa đầy một năm ngắn ngủi, phản ánh những thay đổi trong ngành thông qua quỹ đạo cuộc đời của cô. Phóng viên phỏng vấn là người có tiếng trong giới.
Tư Niệm rất bất ngờ khi nhận được lời mời phỏng vấn từ tờ báo giấy truyền thống chính thống này, còn hơi căng thẳng khi đối diện với phóng viên nổi tiếng.
Phóng viên gặp cô liền cười và bảo không cần căng thẳng, đề cương phỏng vấn sơ lược đã được thông qua trước đó, bây giờ là đào sâu thông tin từ các câu hỏi. Tư Niệm trả lời mỗi câu hỏi một cách chân thành nhất có thể, kể rằng mình bắt đầu từ việc thỉnh thoảng làm người mẫu bán thời gian từ thời đại học, giữa chừng ngừng vài năm vì một số việc cá nhân, sau đó lại quyết định bắt đầu lại.
Cô cho rằng việc có được thành công như hiện tại chủ yếu là nhờ vào may mắn và cơ hội.
Người xuất sắc rất nhiều, nếu bản thân bắt đầu sớm hơn hay muộn hơn một chút, hoặc có bất kỳ bước nào trong quá trình không chọn đúng, có lẽ đều không thể có được tình hình như ngày hôm nay.
Nghe xong, phóng viên cười càng thân thiện hơn.
Bà đã phỏng vấn rất nhiều người, đặc biệt là những người từ hai bàn tay trắng thành công nhờ gặp được một số cơ hội và xu hướng. Sau khi thành công, họ rất dễ nhầm lẫn may mắn thành năng lực của mình, đánh mất nhận thức về bản thân, khi gặp phải sóng gió liền trực tiếp thất bại.
Hiếm khi thấy người nào tỉnh táo thừa nhận thành công của mình chủ yếu là nhờ may mắn và cơ hội như thế này.
Cuối cùng phóng viên hỏi có lời khuyên gì cho giới trẻ hiện nay không.
Tư Niệm lập tức trả lời là “không có bất kỳ lời khuyên nào”.
Không phải vì cô kiêu ngạo hay giấu giếm điều gì, mà là cô thực sự cảm thấy bản thân chưa đủ tư cách để đưa ra lời khuyên về cuộc sống cho người khác. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cô cũng là người trẻ, đôi khi thực sự cũng chưa sống được rõ ràng như vậy, nên tự nhận thấy không có bất kỳ lời khuyên hữu ích nào để đưa ra cho người khác, mọi người chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được.
Một buổi phỏng vấn khi thực sự trò chuyện thì thời gian trôi qua rất nhanh.
Ban đầu Tư Niệm còn lo không biết nói gì, nhưng phát hiện ra một tiếng đồng hồ như đã bất giác trôi qua, phóng viên nhấn nút tạm dừng máy ghi âm, đứng dậy cười và bắt tay cảm ơn cô.
Tư Niệm kết thúc phỏng vấn, đeo túi đi ra khỏi tòa nhà truyền thông.
Tòa nhà truyền thông cũng khá gần trụ sở của tạp chí《Glitz》nơi Tưởng Nhất Hàm làm việc, nhưng tối nay Tưởng Nhất Hàm phải đi ăn tối với anh chàng thực tập sinh đẹp trai, nên Tư Niệm không cần đợi cô ấy cùng về nhà.
Tư Niệm đi được vài bước rồi lại nhận ra nơi này cũng không xa tòa nhà Dung Thịnh.
Cô kéo dây đeo túi, một lần nữa nhớ lại những câu hỏi mà phóng viên đã hỏi trong buổi phỏng vấn.
Thật ra trong buổi phỏng vấn, phóng viên còn hỏi cô về tình hình tình cảm, đề cập đến việc cô luôn trả lời là độc thân trên các nền tảng mạng xã hội. Khi được hỏi, Tư Niệm trả lời hiện tại cũng đang độc thân, chỉ là nói xong lại suy nghĩ một chút, rồi bổ sung rằng nhưng cô không loại trừ khả năng trong tương lai, vào thời điểm thích hợp, với người thích hợp, sẽ bắt đầu một mối tình mới.
Tư Niệm nhớ lại câu trả lời của mình lúc đó, khẽ mím môi.
Thời gian gần đây cho cô nhiều cơ hội để suy nghĩ, một khoảng thời gian dài như vậy để cân nhắc, cô dần dần cảm nhận được một số vấn đề, dường như đã chậm rãi có câu trả lời.
Chỉ là cô vẫn luôn trốn tránh, không muốn đối mặt, thừa nhận. Nhưng sự việc không bao giờ có thể giải quyết bằng cách trốn tránh. Tư Niệm khẽ rũ mắt xuống.
Dần dần, cô nhận ra mình luôn nghĩ về Lục Thư Nghiễn và chưa bao giờ từ chối sự gần gũi của anh.
Cô càng ngày càng thích ở bên cạnh Lục Thư Nghiễn, dù chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là ở cùng nhau.
Mỗi khi có người hỏi trong phần bình luận rằng cô có đang độc thân không, cô đều cảm thấy bối rối.
Trước đây cô chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai khác. Ngay cả khi cô còn chưa hiểu thế nào là tình yêu.
Có lẽ, đây chính là tình yêu.
Tư Niệm cẩn thận cảm nhận tâm trạng dường như đã rõ ràng của mình, rồi lấy điện thoại ra.
Cô nhắn tin WeChat hỏi Lục Thư Nghiễn khi nào tan làm, nói rằng cô vừa xong việc và đang ở gần đó, muốn rủ anh đi ăn tối.
Lục Thư Nghiễn trả lời ngay lập tức.
Tư Niệm đặt một nhà hàng Trung Hoa sang trọng.
Khi Lục Thư Nghiễn đến, Tư Niệm đã đợi trong phòng riêng, chống cằm lật thực đơn, như thể vẫn chưa quyết định được muốn ăn gì.
Lục Thư Nghiễn có chút ngạc nhiên vui mừng khi Tư Niệm đột nhiên rủ anh đi ăn. Sau khi ngồi xuống, hai người gọi vài món, nhân viên phục vụ ôm thực đơn rời đi.
“Hôm nay em có công việc ở gần đây à?” Lục Thư Nghiễn hỏi. “Ừm,” Tư Niệm gật đầu, “Một cuộc phỏng vấn với tòa soạn báo.” Lục Thư Nghiễn: “Dạo này công việc có bận không?”
“Không bận.” Tư Niệm lắc đầu.
“Còn anh thì sao?” Cô thuận miệng hỏi lại.
Lục Thư Nghiễn mỉm cười: “Cũng bình thường.” Những món họ gọi nhanh chóng được mang lên.
Tư Niệm gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng, hương vị không tệ, quả nhiên là nhà hàng nổi tiếng, với giá đắt như vậy mà không ngon thì còn gì là đạo lý nữa.
Lục Thư Nghiễn nhận ra Tư Niệm có vẻ tâm sự.
Nhưng anh không chủ động hỏi khi cô chưa muốn nói, hai người cùng ăn, trong lúc đó Lục Thư Nghiễn còn nhận một cuộc điện thoại.
Anh nghe điện ngay trong phòng, Tư Niệm mơ hồ nghe thấy người trong điện thoại nhắc đến “sinh nhật” gì đó, sau đó đợi Lục Thư Nghiễn nghe xong liền hỏi.
Cô hỏi: “Sinh nhật gì vậy?”
Lục Thư Nghiễn kéo ghế ngồi xuống, nhìn về phía Tư Niệm đang hỏi về sinh nhật, anh đáp: “Sinh nhật của tôi.”
“Ngày mai.”
Khi nghe Lục Thư Nghiễn nói ngày mai là sinh nhật anh, Tư Niệm quên cả rút đũa ra khỏi miệng, ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Phản ứng đầu tiên là nhanh chóng lục lọi trong ký ức xem sinh nhật Lục Thư Nghiễn là ngày mấy tháng mấy.
Sau đó nhớ ra đúng là ngày mai thật, nếu anh không nói thì cô đã quên mất, Lục Thư Nghiễn tròn hai mươi bảy tuổi.
Phản ứng thứ hai là đã có người nhắc đến sinh nhật của anh rồi, người được nhắc đến có phải nên thể hiện gì đó không.
Tư Niệm nhớ lại những sinh nhật trước đây của Lục Thư Nghiễn.
Mỗi năm sinh nhật Lục Thư Nghiễn đều chỉ có hai người họ, quà của cô không ngoài việc dùng thẻ của anh mua bánh kem rồi đến cửa hàng hàng hiệu mua đại vài thứ như cà vạt, khuy măng sét, đồng hồ, lấy tiền của anh mua quà tặng lại anh.
Chỉ là năm nay…
Tư Niệm cuối cùng cũng nuốt miếng măng trong miệng xuống.
Lục Thư Nghiễn thấy người đối diện có vẻ khó xử khi nghe đến sinh nhật của mình, nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, em có thể coi như vừa rồi không nghe thấy.”
Tư Niệm: “…”
Không hiểu sao có cảm giác hơi khó chịu. Huống hồ cô cũng đâu có keo kiệt đến thế. Chẳng qua là mua quà sinh nhật có gì to tát đâu.
Lục Thư Nghiễn lại gắp một miếng sườn bỏ vào bát Tư Niệm. Nơi họ ăn cơm không xa khu thương mại.
Ăn xong, Tư Niệm kéo thẳng Lục Thư Nghiễn vào cửa hàng, rồi dưới sự phục vụ của nhân viên, cô thử đủ loại quần áo phụ kiện lên người anh, thấy cái nào hợp với anh là mua hết.
Có vẻ nhân viên nhận ra Tư Niệm, sau khoảnh khắc ngạc nhiên nhỏ trên gương mặt, cô ấy càng nhiệt tình phục vụ với nụ cười tám cái răng, nhìn cô như đang nhìn thần tài vậy.
Tư Niệm đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, gần như ghé thăm tất cả các cửa hàng, càng mua càng hào hứng, có cảm giác như đang trang điểm cho búp bê người thật của mình, rồi một hồi mua sắm cảm thấy thẻ quẹt đã đã.
Các cửa hàng đều giữ địa chỉ, đồ sẽ được gửi thẳng về nhà. Mua xong thì cũng gần mười giờ tối.
Tư Niệm đi với Lục Thư Nghiễn về bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói: “Tất cả đều là quà sinh nhật của anh đấy nhé.”
Nhiều món đắt tiền đều phải đặt trước, lần này cũng tạm coi như lấy số lượng bù chất lượng.
Lục Thư Nghiễn nghe xong không nhịn được cười: “Cảm ơn em.”
Tư Niệm lại nhìn giờ, nghĩ hai tiếng nữa người đàn ông này sẽ hai mươi bảy tuổi.
Độ tuổi không lớn không nhỏ, có người tuổi này đã làm ba rồi, có người vẫn còn đang học.
Nhưng mãi mãi hơn cô hai tuổi là thật.
Tối nay Lục Thư Nghiễn lái chiếc Cullinan.
Hai người đi đến trước xe, Lục Thư Nghiễn đưa Tư Niệm về nhà, chỉ là khi anh mở cửa xe cho cô, lại không nhịn được giơ tay ôm cô.
Lục Thư Nghiễn ôm Tư Niệm nói: “Cảm ơn quà sinh nhật.” Tư Niệm cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người đàn ông.
Dù sao thì, suýt quên sinh nhật, trong lòng có vẻ vẫn còn chút áy náy.
Hơn nữa còn có chuyện, Tư Niệm phát hiện đến giờ, có vẻ mình vẫn chưa nói. Sau khi ôm, hai người tách ra một chút.
Tư Niệm cũng không vội lên xe, hai người đứng trước xe, Tư Niệm cúi đầu, ngón tay mân mê nút áo Lục Thư Nghiễn, sau khi chuẩn bị tinh thần, cuối cùng cũng lên tiếng: “Lục Thư Nghiễn.”
“Em có lẽ còn một món quà nữa muốn tặng anh.”
Lục Thư Nghiễn nghe xong khẽ nhướng mày, tò mò: “Quà gì vậy?”
Tư Niệm sờ xong nút áo Lục Thư Nghiễn, cô lại ngẩng đầu, nhìn vào mặt anh.
Cô li.ếm môi, nhìn anh, từng từ từng chữ, nghiêm túc nói: “Em sắn sàng chịu trách nhiệm với anh.”
Tư Niệm nói xong liền thấy Lục Thư Nghiễn dường như ngây người.
Vì vậy cô lại lặp lại thêm lần nữa, ánh mắt chân thành, giọng nói rõ ràng: “Lục Thư Nghiễn.”
“Em sẵn sàng chịu trách nhiệm với anh.”