Hai người trong phòng làm việc đồng thời quay đầu về phía Kiều Kiều chỉ.
Tư Niệm vừa nghe Kiều Kiều nói xong, lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, da đầu tê dại. Cô vội vàng buông chiếc cà vạt của Lục Thư Nghiễn đang nắm trong tay, luống cuống vồ lấy điện thoại.
Cô lật điện thoại lên, màn hình không phải đang ở trạng thái đen như cô tưởng, mà là một phòng livestream đang hoạt động với số người xem trực tuyến lên tới 99999+ ở góc phải trên. Bên dưới, các bình luận đang cuộn trào【Aaaaaaa cuối cùng cũng bị phát hiện rồi!】
Tư Niệm vừa thấy con số 99999+ người xem, lập tức nghẹt thở. Điện thoại rơi xuống, cô ch.ết đứng tại chỗ. #TưNiệmQuênTắtLivestream# #BằngChứngLụcThưNghiễnÉpCướiTưNiệm#
#TưNiệmThíchHônBiếtMấy# #LụcThưNghiễnMuốnTưNiệmGọiÔngXã# #TưNiệmLụcThưNghiễnKhiNàoCưới#
Các từ khóa liên quan đang tăng nhiệt độ chóng mặt như tên lửa.
Thậm chí những người không kịp xem trực tiếp cũng không sao, vì các cư dân mạng có mặt đã chu đáo chuẩn bị sắn bản ghi hình đảm bảo không bỏ lỡ một giây phút nào.
Tuy đoạn video không hoàn chỉnh vì đôi khi hai người không nằm trong khung hình, nhưng mọi lời nói của họ đều được ghi lại rõ ràng, không sót một chữ.
Từ lúc Tư Niệm tưởng đã tắt livestream và đang dọn bàn, đến khi trợ lý gõ cửa báo tổng giám đốc Lục đến. Từ khi Lục Thư Nghiễn bước vào thấy môi Tư Niệm hơi sưng đỏ, đến lúc Tư Niệm nói không sao và nhiệt tình rủ hôn. Từ cảnh Tư Niệm nắm cà vạt Lục Thư Nghiễn nói tối nay có người nhắc tên anh, đến việc Lục Thư Nghiễn nghe xong liền tự xưng là ông xã và ép cưới. Từ lúc Lục Thư Nghiễn ép cưới thất bại và Tư Niệm đề nghị hôn để bù đắp, cho đến khi có tiếng gõ cửa, trợ lý hớt hải chạy đến báo tin về tình hình này.
Toàn bộ quá trình không sót một phút một giây nào.
Khu vực bình luận của video livestream đã nhanh chóng bị tràn ngập:
【Hahahahaha trước đây còn không tin, quả nhiên người ngoài bóc phốt không bằng đương sự tự bóc! Đúng là Lục Thư Nghiễn ép cưới! Đã có bằng chứng về tổng giám đốc ép cưới và Tư Niệm chạy trốn rồi!】
【Aaa ngọt quá ngọt quá, sao lại có người mỗi lần bị phát hiện đều đang hôn vậy! Chắc môi dính keo 502 rồi】
【Quả nhiên là cặp đôi từ thời sinh viên, fan của cặp đôi này vui sướng quá, tình cảm tốt thật】
【Thật lòng mà nói, nếu không phải vì môi trường không phù hợp, chỉ cần không phải ở nơi làm việc, tôi cảm thấy họ đâu chỉ dừng lại ở mức độ hôn】
【+1, hơn nữa chỉ có mình tôi thấy Tư Niệm giỏi thế sao, chỉ vài câu đã khiến tổng giám đốc Lục mắc câu rồi】
【Thảo nào muốn làm ông xã đến mức tràn màn hình hahahaha】
【Vậy khi nào ép cưới thành công để trở thành chính thất vậy, muốn xem! Thích xem!】
【Vậy tại sao Tư Niệm không muốn kết hôn nhỉ, còn nói nếu ép cưới nữa thì sẽ chia tay, hu hu tình yêu tuyệt đẹp không trọn vẹn rồi】
【+1, tuy đã công khai tình cảm rất đàng hoàng rồi nhưng muốn xem thêm những khoảnh khắc ngọt ngào được pháp luật bảo vệ】
Bên ngoài màn hình điện thoại, Tư Niệm tuyệt vọng nhìn đoạn phát lại livestream đã được ghi hình đầy đủ của mình.
Cô phát hiện ra điện thoại không biết từ lúc nào đã bị chuyển sang chế độ im lặng, nên ban đầu không nghe thấy cuộc gọi của Kiều Kiều khi cô ấy phát hiện livestream chưa tắt.
Thậm chí cả cuộc gọi của Lục Thư Nghiễn nữa.
Có lẽ Kiều Kiều muốn gọi cho Lục Thư Nghiễn, nhưng cô ấy không có số liên lạc.
Tư Niệm cố gắng bình tĩnh lại vài lần, rồi run rẩy nhìn những bình luận trong khu vực thảo luận về việc tại sao mỗi lần xuất hiện đều là cảnh hôn hít. Cố trấn tĩnh mãi nhưng cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh nổi, cuối cùng cô "A" lên một tiếng rồi úp mặt xuống ghế sofa.
Mắt cô đã ươn ướt.
Rõ ràng cô nhớ là đã tắt livestream rồi, sao lại không tắt được chứ.
Đám người trong phòng livestream cũng thật biết nhẫn nại, sau khi phát hiện livestream chưa tắt thì cứ thế lặng lẽ quan sát xem chuyện gì xảy ra mà không nói gì.
Tư Niệm nghĩ lại những bình luận đó, lại càng vùi mặt sâu vào gối sofa. Bây giờ cô chỉ muốn đổi sang hành tinh khác để sống.
Lúc này, nét mặt Lục Thư Nghiễn cũng trầm lặng.
Anh cũng đang nghĩ có lẽ nên mừng vì phòng làm việc còn thiếu vài thứ.
Sau đó nhìn Tư Niệm đang có vẻ muốn đổi sang hành tinh khác để sống, anh cũng không biết an ủi thế nào, đành quyết định sau này hễ có camera ở đâu thì phải kiểm tra trước đã.
Tư Niệm emo đủ rồi lại ngồi dậy khỏi sofa.
Kiều Kiều đã về rồi, Lục Thư Nghiễn đối diện với Tư Niệm tóc tai rối bời, vẻ mặt như bị rút cạn sức lực. Sự việc đã đến nước này rồi, anh nắm chặt tay cô.
Lục Thư Nghiễn nhớ đến những bình luận của cư dân mạng tò mò hỏi tại sao Tư Niệm không muốn kết hôn, khi nào anh ép cưới thành công.
Vốn chỉ là chuyện của hai người, nhưng giờ nhiều người đã biết rồi, anh chợt muốn hỏi cho rõ ràng.
Tại sao, Tư Niệm luôn né tránh chủ đề về kết hôn với anh.
Là vì cảm thấy tình cảm của hai người chưa đủ vững chắc, hay là thấy hẹn hò thoải mái hơn, hay là, cảm thấy anh chưa đủ tốt.
Ánh mắt Lục Thư Nghiễn tối lại. Anh hỏi Tư Niệm là vì sao.
Nếu cảm thấy tình cảm chưa đủ vững chắc thì họ có thể hẹn hò thêm một thời gian, nếu thấy hẹn hò thoải mái hơn thì anh hứa sau khi kết hôn vẫn sẽ như bây giờ, nếu thấy anh chưa đủ tốt, cho anh cơ hội, anh sẽ cố gắng làm tốt hơn.
Tóm lại ít nhất hãy cho anh biết lý do là gì, để anh có thể làm gì đó.
Tư Niệm ngẩn người, chuyện trên mạng đã không thể cứu vãn được nữa, lúc này lại nghe Lục Thư Nghiễn tự miệng hỏi cô là vì sao, giọng điệu chân thành đến mức chính cô cũng thấy hơi quá.
Cô cảm thấy không nói nên lời, nhưng có lẽ chuyện này cũng vậy, những điều không nói nên lời, sớm muộn gì, cũng phải nói ra.
Không có chuyện gì có thể trốn tránh mãi mãi.
Tư Niệm nắm chặt tay Lục Thư Nghiễn, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Cô khẽ mím môi và cụp mắt xuống.
Mọi chuyện không phải lỗi của Lục Thư Nghiễn.
Cô cũng không cảm thấy tình cảm của họ có gì bất ổn.
Về cuộc sống sau khi kết hôn, cô biết nếu mình không muốn phải đi giao tiếp xã giao mỗi ngày với danh nghĩa quý bà nhà họ Lục, anh cũng sẽ không ép buộc.
Không muốn bàn về kết hôn là do cô.
Cô đã không còn để tâm đến những khác biệt giữa hai người từ khi nhận ra mình đã đủ yêu anh và sắn sàng chịu trách nhiệm với anh.
Chính vì quá yêu nên... không muốn. Tư Niệm siết chặt những ngón tay.
Cô không biết có phải số phận mình quá cứng rắn không, từ nhỏ đến lớn, người thân bên cạnh cứ lần lượt ra đi.
Nếu nói việc cha ruột bỏ đi là chuyện đáng mừng, thì sự ra đi của mẹ khiến Tư Niệm mãi không thể nguôi ngoai.
Sau đó có người nói cô mệnh quá cứng, khắc người thân.
Cô không tin những lời vô căn cứ hoang đường đó, biết đó chỉ là lời đồn thổi. Nếu mẹ biết cô bị nói như vậy chắc sẽ còn tức giận hơn. Nhưng về sau, mỗi khi nỗi đau quá lớn khiến cô không thở nổi, đôi khi cô lại không khỏi nghi ngờ bản thân, thậm chí tự hỏi liệu điều đó có phải sự thật không?
Phải chăng tất cả đều là lỗi của cô?
Nếu không phải vì cô, liệu mẹ có thể được cứu sống?
Nếu không phải vậy, tại sao ông trời lại đối xử với cô như thế?
Vì vậy sau này, cô cũng không muốn bước vào một mối quan hệ khác.
Kết hôn không giống yêu đương, bởi sau khi kết hôn, anh sẽ trở thành người thân.
Người thân theo nghĩa truyền thống. Người thân... sẽ bị khắc.
Tư Niệm vừa xoắn những ngón tay, vừa khẽ nói ra lý do mình luôn né tránh chuyện kết hôn.
Cô biết lý do này thật nực cười, nực cười đến mức chính cô nói ra cũng muốn cười. Nhưng trước người quan trọng, dù có nực cười thế nào... cô dường như cũng không thấy nực cười.
"Em biết đó chỉ là lời đồn thổi, nhưng... nếu là thật thì sao?"
Cô hít hít mũi, ngẩng đầu lên, che giấu những cảm xúc buồn bã, cố tình tỏ ra như không có gì quan trọng: "Anh nghĩ anh... chịu được không?"
Lục Thư Nghiễn lặng lẽ lắng nghe lý do của Tư Niệm.
Khi cô nói xong, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ kinh ngạc, rồi nhìn thấy hàng mi cô giả vờ không quan tâm. Nhưng không ai hiểu rõ hơn anh lúc này, thật ra cô quan tâm đến mức nào.
Mọi kinh ngạc lập tức chuyển thành nỗi xót xa dâng trào như sóng, mãnh liệt và vô tận.
Nỗi đau quá nặng nề khiến cô đến cả những lời như vậy cũng tin.
Cảm giác nghẹn ngào lan tỏa trong lồng ng.ực như thủy triều, trái tim như bị một bàn tay siết chặt rồi buông ra. Lục Thư Nghiễn nuốt khan vài lần, anh chưa bao giờ nghĩ rằng đó lại là lý do cô đặt ra giữa họ.
Sau đó anh không thể kìm nén được nữa, kéo Tư Niệm vào lòng ôm thật chặt.
Lục Thư Nghiễn nắm chặt vai Tư Niệm, mạnh đến mức như muốn nghiền nát bờ vai cô, nghiến răng mắng bên tai cô:
"Đồ ngốc.”