Nói xong, bà ta an tâm nhắm nghiền hai mắt. Nhưng sau đó, bao nhiêu hận thù và day dứt trong lòng Tạ Vệ không có chỗ trút, hắn liền đổ hết lên đầu ta, một kẻ ngây ngốc chẳng hay biết gì mà gả cho hắn.
Cuộc hòa ly giữa ta và Tạ Vệ diễn ra vô cùng suôn sẻ. Chính tay ta đã soạn thảo tờ giấy hòa ly, sau đó nhờ Tạ tam mang đến đặt trên bàn sách của Tạ Vệ.
Ba ngày sau, ta mới nhận được tờ giấy ấy. Lúc đó, ta đang dọn dẹp đồ đạc, chiếc xe cuối cùng chở đồ từ Lan Phương viên cũng vừa lăn bánh, ta đã dọn sạch sẽ mọi thứ. Khi nhận tờ giấy mỏng manh từ tay Tạ tam, ta bật cười, còn không quên dặn dò hắn một câu: "Nhớ chăm sóc cho gia gia nhà ngươi thật tốt đấy.""
Vẻ mặt của Tạ Tam lúc ấy trông vô cùng khó coi, chẳng khác nào vừa nuốt trọn một con ruồi sống.
Khi ta bước lên xe ngựa, thoáng nhìn thấy Tạ Lam. Con bé núp sau lưng nhũ mẫu, cố tình lè lưỡi làm mặt quỷ với ta.
Nó là con gái của Tạ Vệ và người thê tử quá cố. Ngày ta mới về làm dâu, con bé chỉ mới lên ba. Thấy nó nhỏ tuổi đã mất mẫu thân, ta lại liên tưởng đến chính mình thuở nhỏ, nên đã dốc lòng chăm sóc nó.
Mỗi lần nó trái gió trở trời, ta đều tự tay thức khuya dậy sớm, túc trực bên giường, không dám chợp mắt. Lúc nó lên cơn mê sảng, miệng ú ớ gọi mẫu thân, ta lại ôm nó vào lòng, cất tiếng hát ru nhè nhẹ, rồi bế nó đi đi lại lại khắp hành lang. Đến khi nó thiếp đi trong tiếng nấc, ta mới dám buông lỏng. Có thể nói, một người sinh mẫu cũng chỉ có thể làm được đến thế mà thôi.
Ấy vậy mà, lòng người có những khi thật sự khó mà lay chuyển được.
Sau khi ta và Tạ Vệ xảy ra tranh cãi, ta mới phát hiện mình đã mang thai. Tạ Vệ trút hết mọi tội lỗi về cái c.h.ế.t của người thê tử quá cố lên đầu ta. Ta gả cho Tạ Vệ đã năm năm, mãi đến năm thứ tư mới mang thai được đứa con này.
Lúc ấy, trong lòng ta đối với Tạ Vệ, thật sự vẫn còn vương vấn chút áy náy.
Dù biết rằng chuyện này vốn chẳng liên quan đến ta – khi thê tử Tạ Vệ qua đời, ta thậm chí còn chưa gặp mặt hắn, chỉ là sau này ta gả cho hắn – nhưng vì Tạ lão phu nhân muốn hắn cưới một tiểu thư quyền quý làm chính thê, nên ta, người mang danh phận quý nữ gả cho hắn, nghiễm nhiên phải gánh chịu cái nhân quả Tạ lão phu nhân hạ độc g.i.ế.c thê tử hắn.
Dẫu cho ta hoàn toàn vô tội, Tạ Vệ vẫn đổ hết mọi tội nghiệt lên đầu ta. Vậy nên, khi biết mình mang thai, ta đã từng hy vọng có thể hàn gắn lại mối quan hệ với Tạ Vệ. Lúc đó, ta nghĩ rằng đứa bé này, nếu được sinh ra thuận lợi, có lẽ sẽ là bước ngoặt giúp ta và Tạ Vệ hóa giải ân oán.
Thế nhưng, trên hành lang phủ đầy băng giá, Tạ Lam từ phía sau bất ngờ xô mạnh ta một cái, đã dập tắt hoàn toàn chút tình cảm ấm áp cuối cùng mà ta còn sót lại với Tạ gia.
Ta ngã nhào trên nền băng lạnh giá, không thể nhúc nhích. Khi nhìn thấy vệt m.á.u loang lổ thấm đẫm y phục, ta đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Con bé ấy, đứng cách ta chỉ vài bước chân, nhìn ta bằng ánh mắt đầy thù hận, nghiến răng nói: "Đồ nữ nhăn xấu xa, ta không cho ngươi sinh con cho phụ thân ta!"
Giờ đây, những chuyện xưa cũ ấy, ngẫm lại cũng chỉ như phù du sớm nở tối tàn. Cái khoảng thời gian đau khổ tột cùng ấy, thế mà ta cũng đã từng ngày từng đêm nghiến răng chịu đựng mà vượt qua được.
Giờ đây, những chuyện ấy chẳng khác nào hạt bụi bám trên vạt áo, chỉ cần khẽ phủi tay là đã trôi qua.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, chẳng có nỗi đau nào có thể kéo dài mãi mãi.
Hôn sự của ta và Thẩm Tử An diễn ra vô cùng suôn sẻ. Có lẽ vì đã từng một lần xuất giá, nên ta không còn cảm giác thấp thỏm, bất an và e lệ như trước, mọi việc đều diễn ra tự nhiên như nước chảy mây trôi.