Trò Chơi Kinh Dị: Tôi Đặt Ra Luật Lệ

Chương 22



"Con chim điêu này, không phải là con chim điêu bị mất của con trai tôi."

Bạch Tiếu không khỏi tăng nhanh bước chân, Cổ Điêu thích kim loại và ngọc thạch, trong khu chắc chắn không có ngọc thạch, kim loại vẫn có, cô mới về, không quen thuộc với khu dân cư cho lắm, hơn nữa phạm vi hoạt động của cô có hạn, chỉ có thể tìm ở khu tập thể dục ven đường, ở đó có nhiều kim loại nhất.

May mắn thay, vận may của cô tốt, đến khu tập thể dục, liền nhìn thấy chim điêu đang đứng trên xà đơn, đôi mắt màu xanh lục, vô thần nhìn về phía trước.

Bạch Tiếu bắt lấy chim điêu, đi đến phòng bảo an.

Thời gian để họ ở lại trong phó bản không còn nhiều.

Mỗi đêm không ngừng gõ cửa phòng, chính là vì muốn gặp Tiểu Hiên lần cuối.

Bảo an dẫn Bạch Tiếu đến phòng bảo an ở tầng cô đang ở, phòng bảo an khá lớn, có hai phòng, phòng bên ngoài là nơi bảo an làm việc, phòng bên trong là phòng nghỉ ngơi của bảo an.

Nghe vậy, bảo an suy nghĩ một lúc: "Con chim điêu này không phải tôi nuôi, là con trai út của tôi nuôi, phải hỏi con trai út của tôi mới biết."

Theo số lượng người nó ăn ngày càng nhiều, chấp niệm cũng ngày càng sâu, hóa thành từng con chim điêu, đến nửa đêm, sẽ đi gõ cửa từng nhà để tìm Tiểu Hiên.

"Được." Bảo an dẫn Bạch Tiếu đi về phía phòng bảo an, phòng bảo an trong khu có rất nhiều, có phòng bảo vệ cổng, ở tầng một của các tòa nhà cũng có phòng bảo an.

Hai người trên đường đi, gặp một con chim điêu đang đứng trên cây, Bạch Tiếu kích động kéo bảo an: "Chúng ta mau bắt con chim điêu này trước đã."

Bây giờ là giữa trưa, cả khu dân cư, chìm trong bóng tối, những ngôi nhà trong khu trở nên rách nát, tường bong tróc, rác bay tứ tung, thời gian có thể ở lại phó bản này ngày càng ngắn lại.

Bạch Tiếu còn muốn nói gì đó, Tiểu Hiên ném đi điện thoại xếp hình, chạy vào nhà vệ sinh, gõ cửa thế nào cũng không chịu ra, cô ngồi trên ghế, nhất thời cũng không biết phải làm sao, nghĩ thầm trước tiên bắt con chim điêu kia về, đến lúc đó, sẽ hòa giải mâu thuẫn giữa hai người, đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng bảo an.

 

 Nghe xong, sắc mặt Bạch Tiếu trở nên nghiêm túc, nguồn ô nhiễm của phó bản này chính là, con chim điêu muốn gõ cửa lúc nửa đêm là để tìm Tiểu Hiên, phát hiện người mở cửa không phải Tiểu Hiên, liền ăn thịt người mở cửa.

 

 Bạch Tiếu tức khắc kích động: "Ông mau dẫn tôi đi tìm con trai nhỏ của ông."

 

 Bạch Tiếu liếc mắt nhìn con chim điêu trên cây, ngoại hình giống hệt như trên TV, không biết bảo an nhìn kiểu gì: "Sao ông biết con này không phải?"

 

 Hòn đá xuyên qua thân thể chim điêu, điều này làm Bạch Tiếu kinh ngạc, chẳng lẽ con chim điêu này là hồn thể, nghĩ thế nào cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, vì để kiểm chứng suy nghĩ trong lòng, cô lấy ra một lá bùa ném lên người chim điêu.

 

 Hiện tại cứ đến nửa đêm, thời gian gõ cửa càng ngày càng dài, chim điêu không tìm thấy Tiểu Hiên, sẽ tiếp tục tìm, hiện tại Tiểu Hiên lại không muốn gặp chim điêu: "Ông trước tiên bắt con chim điêu kia về, đến lúc đó, lại đưa nó đi."

 

 Bạch Tiếu lặng lẽ đi đến phía sau chim điêu, một phát túm lấy cánh nó, xúc cảm lạnh lẽo, khiến cô cau mày, con chim điêu này không giống vật sống.

 

 Đôi mắt màu xanh lục biến thành màu đen, giống như một tầng sương mù dày đặc lơ lửng trong hốc mắt, đó là tử khí, con chim điêu này c.h.ế.t không nhắm mắt, trong phó bản hình thành chấp niệm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.