Trói Buộc

Chương 21: Chương 21



Chạng vạng, ánh chiều tà vẩy đầy cả khu vườn trường. Lạc Vũ đi về hướng chỗ sâu trong khu dạy học, văn phòng chuyên môn chuẩn bị cho giáo sư Tùy kia giống như mang theo dụ hoặc cùng ma lực, hút đến cô không thể không tới gần phía trước. Nội tâm muốn kháng cự loại quan hệ tựa như đầm lầy không thể đưa ra ánh sáng này, lại bị anh hút lấy càng lún càng sâu.

Lạc Vũ đứng ở cửa văn phòng, tay do dự rốt cuộc vẫn gõ lên cánh cửa dụ hoặc kia. Bên trong cánh cửa không có cứ lời hồi đáp gì, Lạc Vũ từ kẹt cửa khép mở nhìn thấy giáo sư Tùy đang nằm ở trên sô pha, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.

Cô luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn bước vào bên trong, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau, sợ làm ồn đến anh nghỉ ngơi. Tấm thảm dày nặng đè thấp tiếng bước chân của Lạc Vũ, cho dù là văn phòng tạm thời lại cũng lộ ra đẳng cấp của anh. Có vài thứ đều là anh tự chuẩn bị.

Lạc Vũ nhìn kệ sách đối diện, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn qua. Có nhiều sách quý có đi mượn ở thư viện cũng không được, thế mà anh lại có hết. Cô rón ra rón rén đi lên trước, nhón chân cẩn thận rút một quyển trong đó, nâng quyển sách thật dày bắt đầu cẩn thận đọc.

Tùy Biện bị tiếng lật sách đánh thức, tuy rằng thanh âm rất nhẹ nhưng anh vẫn luôn ngủ không sâu. Anh xoay người liền nhìn thấy Lạc Vũ mặc một thân váy trắng đứng bên cạnh kệ sách, lẳng lặng mà đọc sách, biểu tình nghiêm túc này anh chưa từng thấy bao giờ. Vừa rồi trên hội nghị, ánh mắt như có như không kia gắt gao đuổi theo anh, lúc bị anh phát hiện liền hốt hoảng mà chạy. Nhưng rốt cuộc cô vẫn tới đó, không phải sao?

Tùy Biện đứng dậy từ trên sô pha, sửa soạn áo sơ mi không có quá nhiều nếp nhăn, lặng lẽ đi đến phía sau cô, từ sau lưng vòng lấy eo cô. Hơi thở thuộc về cô tràn ra khắp khoang mũi, ngửi bao nhiêu cũng không đủ.

“Tới rồi, sao không đánh thức tôi?” Giọng nói sau khi mới vừa tỉnh ngủ còn hơi khàn nhưng cũng thật sự rất dễ nghe.

Cái tay quấn ở bên hông bắt đầu không thành thật lên xuống lộn xộn. Sách trong tay rơi một tiếng “cạch” xuống mặt đất, Lạc Vũ muốn thoát khỏi từ trong lồng ngực anh, rồi ở trong lúc dây dưa thì bị anh cởi cúc áo phía trước. Tay trái cách áo ngực âu yếm ngực trái của cô, tay phải dọc theo phần bụng phẳng của cô luồn xuống. Ngay lúc muốn đi vào thì bị Lạc Vũ một phen ngăn lại.

Cái tay lỗ mãng tạm dừng một lát. 

“Vì sao lại cự tuyệt, nếu đã tới rồi thì cũng biết tôi sẽ làm gì em rồi, đúng chứ?”

Lạc Vũ xoay người, ánh mắt mát lạnh tràn đầy tức giận, môi đỏ kích động càng thu hút ánh nhìn: “Giáo sư, hôm nay tôi tới là muốn cùng anh…”

Cánh môi bị ngón giữa thon dài của người đàn ông đè lại: “Đừng xúc động, nhìn xem cái này là cái gì trước đi?” Liền thấy người đàn ông trở về sô pha, móc ra một tấm card trong âu phục, xoay người đưa cho cô: “Xem trước đi.”

Lạc Vũ nhận lấy thì thấy trên tấm card bạch kim ghi hai chữ “Thư mời”. Cô tiếp tục xem, lại kinh ngạc với nội dung bên trong. Đây là thư mời toạ đàm học thuật ngành Luật tổ chức vào tháng ba năm sau ở Princeton, Mỹ. Không có chuyên gia có uy tín đề cử thì không có khả năng góp mặt.

Nói không động lòng là giả nhưng cô có nên nhận không? Cái giá phải trả chính là bán đứng tôn nghiêm của mình, hoàn toàn trở thành đồ chơi của anh, đáng giá không? Nếu như anh chẳng có chút tình cảm nào đối với cô, Lạc Vũ lắc đầu, cười cười, đẩy tấm card trở về: “Giáo sư, ngài đánh giá tôi cao quá, tôi không có dã tâm lớn như vậy đâu.”

“Hửm, phải không? Nhưng vì sao lại thấy được tham lam cùng khát vọng ở trong mắt em thế.” Tùy Biện nắm chặt bàn tay từ chối của cô rồi nhẹ nhàng kéo về phía trước, Lạc Vũ lảo đảo nhào vào trong lồng ngực anh. Mùi dục vọng nhàn nhạt tức khắc cuốn lấy khiến Lạc Vũ không thể hô hấp, tim đập thình thịch, như sắp rớt ra ngoài. Tay nhỏ phải vỗ ngực mới dịu lại, phần trước ngực áo sơmi còn hơi ướt.

Tùy Biện tiếp tục mở miệng: “Hơn nữa em biết tôi muốn huỷ hoại em dễ dàng biết bao nhiêu mà.” Người mềm mại đang co rúm trong lồng ngực lại run lên, Tùy Biện nâng gương mặt xinh đẹp tuyệt diễm kia, cho dù khóc cũng làm người khác say mê. Bàn tay to lau đi nước mắt chướng mắt, nhìn cô: “Thế nào, nghĩ kỹ chưa?”

Lạc Vũ dừng khóc, bình tĩnh như nước. Thì ra thích một người thật sự sẽ làm trái tim tan vỡ. Tình yêu của cô, vào giờ phút này lại phải hạ thấp cái tôi! 

“Được.” Lạc Vũ vừa nói vừa cởi chiếc váy dài màu trắng: “Làm ở đâu?”

“Đừng nóng vội, còn một món quà cho em nữa.”

Tùy Biện buông Lạc Vũ rồi đi về phía bàn làm việc, lấy ra một chiếc hộp nhung được đóng gói tinh tế từ trong ngăn kéo. Anh xoay người đưa cho cô: “Mở ra nhìn xem.”

Lạc Vũ nhận lấy,nhưng hiện tại cô không có hứng thú. Bất cứ thứ gì anh đưa đều phải trả giá. Tháo lớp giấy đóng gói cuối cùng mới thấy đó là một cây bút máy tinh xảo, bên trên có chữ M. Cho dù cô không quá hiểu biết về mấy món hàng xa xỉ thì cũng biết nhãn hiệu này có lịch sử đã lâu. Không chỉ tượng trưng cho tài phú, mà còn là một loại tượng trưng cho thân phận.

“Thích không? Chữ của em cũng giống như em vậy đó, rất xinh đẹp. Bút tốt xứng giai nhân!” Nói xong, Tùy Biện lại móc ra một cây bút máy cùng hiệu từ túi áo vest: “Giới hạn hai cây, em một cây, tôi một cây.”

Lạc Vũ nghe được loại lời âu yếm lừa quỷ này của anh, cảm thấy nổi da gà. Cô lại đặt bút lên bàn làm việc: “Giáo sư, thời gian của tôi có hạn, anh còn làm chứ.”

Mày Tùy Biện nhăn lại, vòng qua Lạc Vũ rồi ngồi trên sô pha đối diện: “Đến bên kia nằm xuống, tách chân ra!”

Lạc Vũ hoàn toàn cởi váy ra, đi về phía sô pha.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.