Trói Buộc

Chương 25: Chương 25



Trong phòng thuê tối tăm, Tùy Biện lười biếng dựa ra sau, tay phải không ngừng vuốt ve dấu cắn mèo con để lại. Càng sờ càng muốn cô, anh móc di động ra nhìn thời gian, giờ này hẳn là đang thu thập đồ vật, dù sao anh cũng chỉ cho cô có một buổi tối tự do thôi.

“Ui, anh Tùy,  tình hình chiến đấu tối hôm qua kịch liệt không? Lúc nào mang chị dâu ra tới cho chúng em nhìn một cái vậy.” Người đàn ông tóc húi cua huýt sáo, mấy anh em khác cũng phụ hoạ theo.

“Đúng đó, anh Tùy đừng chơi trò kim ốc tàng kiều.”

“Các cậu gặp rồi!”

“Cái gì?” Lời Tùy Biện nói tựa như một quả bom lập tức làm nổ tung bầu không khí.

Người đeo mắt kính đẩy đẩy gọng kính, thong thả ung dung nói: “Tôi biết là ai rồi.”

“Mau, mau, thần tiên nhà ai, mau để chúng tôi nhìn một cái!??”

Người đeo kính tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Chỉ mới gặp một lần thôi, là tuyệt sắc giai nhân đó!”

“Ồ, thì ra vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!” Mọi người đều sôi nổi tò mò là vị thần tiên nào phá thân lão xử nam cấp bậc sử thi này?

“Điện thoại có ảnh chụp không, để chúng em nhìn đi anh Tùy!”

Tùy Biện nghĩ nghĩ, ảnh chụp trong điện thoại chẳng có tấm nào mặc quần áo. Anh nghiêm túc suy xét, đúng thật là nên có ảnh chụp chung rồi.

“Được.” Anh mở ra WeChat, click mở avata của cô.

: Đang làm gì đó?

: Nhớ anh sao không?

: Thu dọn xong chưa?

Gửi liền ba tin nhắn nhưng lại không nhận được hồi âm. Tùy Biện cho rằng cô đang vội vàng dọn dẹp nên không để ý. Hai giờ sau, anh nhìn thời gian, 10:00 tối rồi.

Tùy Biện vẫn không nhận được tin trả lời của cô, chuyện này rất không bình thường. Gần đây cô càng ngày càng nghe lời, thấy được thì không thể nào không đáp lại. Anh gọi cho cô thì phát hiện di động tắt máy. Anh lập tức đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng.

“Anh Tùy, này, anh Tùy, anh sao đấy?”

“Đừng gọi, còn nhớ lần trước anh ấy có thái độ như này là có chuyện gì không?” Mọi người run rẩy không tiếp tục chủ đề này nữa. Nửa đêm, tình hình giao thông rất trơn tru. Tùy Biện chỉ dùng hai mươi phút đã chạy đến một khu chung cư cũ nát. Dựa theo địa chỉ lúc trước Lạc Vũ cho anh, anh đành phải để xe bên ngoài rồi đi bộ vào.

Không khí oi bức, đi một bước bụi dưới chân sẽ bị hút vào phổi. Một tay Tùy Biện che mũi, tâm trạng chùng xuống. Cũng may khoảng cách không xa, không lâu sau anh đã tìm được toà nhà Lạc Vũ ở. Hàng hiên đen nhánh, cho dù anh bước mạnh thì cũng không thể tác động được chiếc đèn cảm ứng đã hỏng.

Thoáng chốc đã đến lầu sáu, chỉ có một hộ ở, lại là đêm khuya, cửa còn mở rộng, anh vội vàng vọt vào. Lại nghe thấy âm thanh liều mạng phản kháng, anh đi thẳng đến căn phòng ngủ kia. Tùy Biện lập tức túm lấy tên đàn ông đang đè trên người Lạc Vũ, mùi bia nồng nặc gay mũi tràn vào mũi, ghê tởm đến cực điểm.

Cánh tay rắn chắc đột nhiên đẩy tên đàn ông lên trên tường, Nhiếp Huyễn uống say rốt cuộc cũng tỉnh. Ánh mắt màu đỏ tươi hung tợn trừng Tùy Biện: “Mẹ mày! Là mày làm hỏng Lạc Vũ!” Anh ta vừa muốn đứng dậy lại bị Tùy Biện một chân đá vào bụng. Ngay sau đó lại thêm một cú đá như trời giáng.

Tùy Biện còn chưa đã ghiền, nâng cằm Nhiếp Huyễn, vừa muốn dùng lực đã bị Lạc Vũ giữ chặt chăn, đôi mắt sưng đỏ ngăn lại: “Giáo sư, đừng đánh nữa, anh ta sẽ chết mất!” Giọng cô khàn khàn, nhất định vừa rồi cô đã liều mạng cầu cứu.

“Chẳng lẽ cậu ta không nên chết à?” Tùy Biện tức giận trừng Lạc Vũ, lại thấy trong mắt cô chứa đầy nước mắt, mới đau lòng. Lúc này Tùy Biện mới buông lỏng cằm anh ta ra: “Cút lẹ đi!”

Nhiếp Huyễn lập tức mở miệng thở dốc, anh ta biết, vừa rồi người đàn ông này thật sự sinh lòng muốn giết anh ta. Nhưng anh ta không sợ, chờ coi, việc này không yên đâu! Nhưng đêm nay đúng là không hợp để cứng đối cứng với anh. Anh ta nhìn Lạc Vũ đang run bần bật trên giường, nội tâm vô cùng tự trách. Anh ta biết, đêm nay anh ta thật sự tổn thương cô rồi. Nhưng anh ta phải làm sao bây giờ!

Ở trường không thấy cô, nhắn WeChat cô cũng không trả lời. Khó lắm đêm nay mới chặn được cô ở nhà, cô lại phải rời khỏi nơi này. Bị Lạc Vũ đuổi ra, anh ta liền xuống siêu thị dưới lầu mua một lốc bia. Đến khi uống xong, anh ta mới nhờ vào men say để xông vào nhà Lạc Vũ lần nữa.

Ngay vừa rồi, anh ta xém chút nữa là đã thực hiện được, thân mình cô mềm mại, thứ cao ngất tròn trịa kia quả thực làm anh ta xúc động như trai tân! Nhưng Lạc Vũ lại liều mạng phản kháng, cô nói anh ta biết, cô không yêu anh ta. Cô đã cho người khác rồi, cô rất yêu người kia! Anh ta không tin, anh ta càng muốn xông vào.

“Tiểu Vũ, xin lỗi, đêm nay anh uống nhiều quá, hôm nào sẽ chính thức xin lỗi em. Nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ giúp em thoát khỏi tên cầm thú này!” Nhiếp Huyễn run rẩy đứng lên, bước tập tễnh đi tới cửa, cuối cùng còn xoay người nhìn về phía Lạc Vũ: “Tiểu Vũ, em với anh ta sẽ không có kết quả đâu.”

“Anh đi mau đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Lạc Vũ dùng ngón tay chỉ ra ngoài cửa. Nhiếp Huyễn chật vật rời đi, có điều anh ta không vội, Lạc Vũ là của anh ta, chỉ có thể là của anh ta mà thôi!

Tùy Biện đi đến trước giường, Lạc Vũ một phen nhào vào trong lòng ngực anh, ôm chặt eo anh, rốt cuộc cô cũng an toàn rồi. Cô biết anh sẽ đến mà, nước mắt ồ ạt không ngừng làm ướt ngực Tùy Biện. Anh vỗ nhẹ phía sau lưng cô: “Đừng sợ, anh ở đây!”

“Ừm, giáo sư, cảm ơn anh!” Vào giờ phút này Lạc Vũ đã hoàn toàn hiểu rõ tấm lòng mình, cho dù chỉ là một cuộc giao dịch nhưng cô vẫn yêu anh.

Lúc trước không thể làm gì đơn giản là do giáo sư còn chưa đủ thích cô. Cô có thể lén yêu anh, dưới tiền đề là không quấy rầy anh. Cô có thể hèn mọn yêu, chỉ cần anh chịu cho cô một chút quan tâm. Giáo sư yêu thân thể của cô nhất thì vì sao cô phải cự tuyệt chứ.

Cánh tay ôm chặt Tùy Biện chậm rãi buông ra, Lạc Vũ cởi váy ngủ, nhìn người đàn ông mình yêu: “Giáo sư, em muốn anh giúp em giải độc!”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.