Trạm Lục Hành xác định cô không giả vờ, liền buông tay.
“Nói đi, tại sao em bỏ thuốc vào đồ uống của tôi?”
Giang Ly xoa xoa cằm, như thể không nghe thấy anh hỏi gì.
Thái độ này lại càng chọc giận anh.
Anh giơ tay định trừng phạt cô, nhưng đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa vang lên.
“Giang Ly, con ở trong đó không?” Mẹ Giang đã lấy bánh trà xong, quay ra phòng khách không thấy ai, bèn lần theo tiếng động mà đến.
“Dạ, con ra ngay đây, mẹ.”
Giang Ly đứng dậy, nhưng tay lại bị Trạm Lục Hành nắm chặt.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từng từ từng chữ như đóng đinh: “Em không trốn được đâu.”
Giang Ly gạt tay anh ra, bước ra ngoài.
Mẹ Giang vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái, trên mặt còn in hằn vết tay tím bầm, trái tim như thắt lại, không tin nổi nhìn sang Trạm Lục Hành đang đứng phía sau cô.