Âu Dương Thiên Thiên nói xong, Cadira không phản bác thêm gì nữa, ông ta chần chừ một lúc rồi đứng dậy. Trên khuôn mặt hiện lên vài phần buồn bã, cất giọng trầm trầm:
- Thiên Thiên, mọi chuyện đã trôi qua rồi, ta biết có làm thế nào cũng không thay đổi được cái nhìn của con, ta cũng không trách. Cho đến bây giờ, điều khiến ta tiếc nuối nhất, là đã không bảo vệ được Nhược Vũ, nhưng con yên tâm, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ con... thay cho phần của cô ấy.
Đường Nhược Vũ ơi Đường Nhược Vũ, tại sao cô lại có thể yêu người đàn ông như thế này? Máu lạnh, tàn nhẫn, đến chính con ruột của mình cũng không muốn nhận, kẻ này xứng làm cha ư?
Tôi cứ nghĩ cô là người thông minh, lí trí, nhưng hóa ra trong tình yêu lại chỉ là một kẻ ngốc, cả hai người mà cô chọn, đến cuối cùng... vẫn không được một ai cả.
Vivian bên ngoài đợi, nhìn thấy Cadira sắc mặt âm trầm đi ra ngoài, cô không dám nói gì, chỉ thầm nghiêng đầu xem như chào hỏi. Đợi ông ta đi khuất, cô mới tiến vào bên trong, tới gần Âu Dương Thiên Thiên, nhìn sắc mặt không tốt của cô ấy, bèn lên tiếng:
Bấy giờ, Vivian mới nhấn nút nghe máy trên vô lăng, giọng thay đổi lên tiếng:
- Lại có chuyện gì đây, Sophia?
Từ trong bộ đàm, tiếng nói quen thuộc của người phụ nữ chậm rãi truyền tới:
- Queen, I think you have to go back to England. We have a trouble.
( Nữ hoàng, tôi nghĩ người phải trở lại Anh rồi. Chúng ta có một rắc rối.)
.....
Bên trong quán cafe, Âu Dương Thiên Thiên vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh, trong lòng thầm thán. Nơi này thật tuyệt vời.
Một không gian nhỏ gọn, được trang trí theo phong cách Âu Mỹ nhẹ nhàng, đằm thắm nhưng cũng có chút vui tươi, hài hòa. Không khí trong lành, vừa ấm áp vừa dễ chịu, lại rất yên bình, thật là một nơi lí tưởng cho những ngày mưa rỉ rích, có thể ngồi ở đây nhâm nhi một tách cafe nóng hổi. Ngược lại, vào mùa xuân như thế này cũng rất thích hợp cùng bạn bè đến vui chơi, tâm sự.
Không ngờ một nơi như thế này lại có trên đất Mỹ phồn hoa, mà còn ngay giữa lòng thành phố Washington nhộn nhịp nữa chứ.
Kỳ Ân từ lúc đi vào vẫn không ngừng dò xét, sau khi nhìn thấy người của mình, cô mới yên tâm hạ thấp một chút phòng ngự. Quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, cô hỏi: