Nói rồi lại quay người nói chuyện với một tăng nhân Thiên Âm Tự: "Pháp Tương sư điệt, xin hỏi, lệnh sư Phổ Hoàng Thượng Nhân đóng cửa toạ thiền đã lâu, đến nay không biết đã xuất quan chưa?”
Pháp Tương mỉm cười: “Xin thưa, trong bản tự tuy ân sư là trụ trì nhưng đã từ lâu mọi việc thế tục đều do tiểu tăng phò tá Phổ Không sư thúc lo liệu. Lần này sư thúc vốn muốn đến sớm nhưng trong bản tự còn nhiều việc phải giải quyết nên Người bảo tiểu tăng đi trước rồi Ngừời sẽ đến sau...”
Đại Lực Tôn Giả gật đầu: “Có người đến trước là được rồi, ta có nghe sư phụ người và Phổ Không Thiền Tăng không đến đuợc. Nhưng sao tứ sư thúc Phổ Phương vốn rất hận Ma giáo lại...”
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Đại Lực Tôn Giả, Pháp Tương liền nhẹ đáp: “Có lẽ ngài không biết, năm năm trước, khi tam sư thúc Phổ Trí Thiền Tăng bất ngờ qua đời...”
Tiểu Phàm giật mình, đùng lúc này Pháp Tương không biết vô tình hay hữu ý quay nhìn về phía hắn, rồi ngoảnh về Đại Lực Tôn Giả nói tiếp: “Giao tình giữa Phổ Phương sư thúc và Phổ Trí sư thúc là thâm sâu nhất. Từ đó về sau, Phổ Phương sư thúc liền ở trong chùa tĩnh tâm niệm Phật kinh, không ra ngoài nữa”.
Pháp Tương mỉm cười nói tiếp: “Có điều, đây không hẳn là việc không may”.
Đại Lực Tôn Giả ha ha cười: “Phải, phải, các vị thiền tăng đều muốn viên mãn công đức, đâu như những người phàm trần chúng ta, không có duyên với cửa Phật, suốt ngày chạy đó chạy đây...”