“ Tên nghịch tử này, còn chuyện gì mà ngươi không dám làm, thủ cấp của ta ở đây, ngươi cũng lấy xuống luôn đi” Lý Uyên hét lớn lên một câu sau đó ngã người ra sau bất tỉnh nhân sự, đầu va mạnh vào thành ngai vàng, phút chốc máu chảy lên láng trên mặt.
“ Bệ hạ”
“ Bệ hạ”
“ Phụ Hoàng”
Đám thái giám, quan lại lo lắng chạy lại thì thấy Lý Uyên đã ngất xỉu trên ngai vàng.
“ Mau truyền Thái Y” Lý Thế Dân cũng ra vẻ hốt hoảng, vội ra lệnh.
Đám thái y ngay lập tức đi vào rồi vận chuyển Lý Uyên đến Thái Y viện.
“ Khởi bẩm Điện hạ, bệ hạ bệnh tình nghiêm trọng, đất nước không thể một ngày không vua. Chúng thần kính xin điện hạ ngay lập tức đăng cơ, thay bệ hạ trị vì đất nước” Trưởng Tôn Vô Kỵ lớn mật lên tiếng.
“ Thần tán thành”
“ Thần tán thành, kính xin điện hạ đăng cơ ngai vị”
Trong phút chốc, đám quan lại lần lượt giống như Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi đầu nói, đám quan lại phe Thái Tử Lý Kiến Thành biết đại thế đã mất nên đành gió chiều nào theo chiều đó, cũng đồng loạt cúi đầu.
Lý Thế Dân sắc mặt không biểu tình, nghiêm túc nói: “ Bệ hạ bệnh tình nguy cấp, ta Lý Thế Dân đành thay bệ hạ quản lý đất nước. Hiện tại nước nhà đang lúc nguy ngập, Lý Nguyên Cát hưng binh tạo phản, việc này phải xử lý ngay lập tức ... Ta ra lệnh, nếu người có thể lấy Lý Nguyên Cát thủ cấp, sẽ được thưởng vạn lạng hoàng kim, ngàn mẫu ruộng”
“ Ngược lại, có người lén bao che, hỗ trợ Lý Nguyên Cát sẽ bị ghép tội mưu phản, bị tru di cửu tộc”
“ Chúng thần tuân chỉ”
Vào lúc này, Trần Lâm dẫn theo năm ngàn binh mã tiến thẳng đến Chu Tước Đại Môn, toàn quân đứng cách cửa thành trên trăm mét.
Trên tường thành, vô số cấm vệ quân đang cầm cung tên chờ đợi quân của Trần Lâm tấn công, giữ mặt thành này chính là tướng quân Trình Dực, một thuộc hạ của Lý Thế Dân, hắn được sắp xếp tại đây để phòng hờ quân đội Tề Vương liều mạng tấn công.
“ Điện hạ, chúng ta tấn công đi” Phùng Dực tỏ vẻ nôn nóng hướng Trần Lâm nói.
“ Thưa điện hạ, tuyệt đối không thể, theo mạt tướng thấy thì tên Trình Dực này hiện có tới một vạn rưỡi cấm quân, quân ta chỉ có năm ngàn, cường công e rằng tổn thất thảm trọng” Tiết Vạn Triệt lắc đầu nói.
Trần Lâm trầm mặc suy tính, tình huống hiện tại không thể chần chừ, một khi cấm quân của Lý Thế Dân bao vây thì quân đội của hắn chết chắc, phải nhanh chóng phá được cửa thành này.
“ Achilles, ngươi có cách gì phá được thành này không ?” Trần Lâm nhìn Achilles hỏi.
“ Thuộc hạ có thể giết được tên tướng đang đứng trên tường thành” Achilles thản nhiên nói, không dấu được ngạo khí ngất trời.
“ Achilles, quả thật có thể sao ?” Trần Lâm ngạc nhiên hỏi.
“ Chủ công chờ xem thuộc hạ trổ tài” Achilles nói xong thì vớ lấy thanh giáo dài dắt sau lưng, chạy thẳng đến phía cửa thành.
Cấm vệ quân ở trên tường thành thấy có một người chạy đến phía tường thành thì tỏ vẻ hiếu kỳ: “Tên đó tính làm gì ? đến chịu chết sao ?”
Đến khi khoảng cách đến tường thành được một trăm mét, Achilles bất ngờ lấy ra thanh giáo dài, nhanh như chớp ném thẳng lên tường thành.
“ Vút”
Trình Dực còn đang mơ hồ thì đã thấy giữa ngực đau nhói, khi nhìn xuống hắn kinh hãi phát hiện bản thân đã bị một thanh giáo nhọn đâm xuyên, hắn lảo đảo ngã nhào xuống dưới thành.
Quan sát một màn này, đám cấm vệ quân đều sợ ngây người, tướng quân của bọn họ đã bị giết chết. Nguyên nhân chết là bị thanh giáo nhọn đâm xuyên người, người phóng giáo nhọn chính là tên ban nãy bọn họ cười cợt.
Ở khoảng cách một trăm mét có thể ném giáo giết người, thật không thể tưởng tượng được.
“ Achilles, ngươi thật sự làm được, quá tốt rồi” Trần Lâm vui mừng vỗ vai Achilles khi hắn quay lại.
“ Tướng quân Achilles quả thật tài giỏi” đám Tiết Vạn Triệt, Phùng Lập không khỏi khiếp sợ trước khả năng của vị tướng quân dị tộc tên là Achilles này.
Ban đầu vì thấy Achilles là dị tộc, bọn họ tỏ ý xem thường, bởi vì có Trần Lâm nên bọn họ không tỏ vẻ ra mặt nhưng thái độ không chút nào thân cận. Nhưng giờ đây thấy Achilles trổ tài nghệ, bọn họ cảm thấy mặc cảm không bằng.
“ Tướng quân uy vũ, tướng quân uy vũ” đám quân lính vui mừng, reo hò ầm ĩ.
“ Thưa chủ công, chuyện này rất nhỏ, không tính là gì” Achilles vẻ mặt không biểu tình, hướng Trần Lâm nói.
Trần Lâm gật gật đầu, hắn sực nhớ bản thân vẫn còn sáu quả lựu đạn chưa xài, nên lập tức gọi hệ thống lấy ra cầm ở trên tay. Hắn gọi Achilles lại rồi nói: “ Thứ này gọi là lựu đạn, có sức công phá cực mạnh, khi cả sáu quả nổ cùng một lúc, ta tin chắc cửa thành sẽ bị phá”
“ Trên đời quả thật có thứ kỳ diệu như thế này ? Chủ công thật tài tình” Achilles nhìn vật màu đen ở trên tay Trần Lâm gật gù nói.
“ Thứ này có chốt khóa, chỉ cần kéo chốt này, ném ra xa, trong khoảng 2 cái hít thở nó sẽ nổ tung. Khi kéo chốt ra lập tức ném đi, nếu không nó sẽ gây nguy hiểm cho người cầm. Ta muốn ngươi phá cửa thành bằng thứ này, ngươi có làm được không ?” Trần Lâm hướng Achilles giải thích.
“ Thuộc hạ có thể, chủ công yên tâm, cửa thành này sẽ bị phá” Achilles ánh mắt kiên định nhìn Trần Lâm nói.
“ Rất tốt, ngươi chờ một chút, chờ quân ta tấn công thì hãy thực hiện” Trần Lâm vỗ vai Achilles nói.
“ Hỡi ba quân tướng sĩ, tướng giữ thành đã chết, tấn công” Trần Lâm chỉ tay về phía tường thành hô lớn.
“ Giết, giết ....” năm ngàn quân lính hô vang rầm trời, ào ào hướng cửa thành nhào tới, Achilles lao lên đầu tiên, trái trái cầm khiên che, tay phải cầm lựu đạn, bắt đầu thực hiện kế hoạch phá cửa thành.
“ Ầm”
Sáu quả lựu đạn cùng lúc nổ tung, cửa thành bằng gỗ dày một tấc lập tức bị phá nát một lỗ lớn, đám quân lính của Trần Lâm điên cuồng ào ào xông vào tàn sát.
Achilles xông lên đầu tiên, tay kiếm tay thương mạnh mẽ mà tinh mỹ phi thường, chỉ trong phút chốc hàng trăm tên cấm vệ quân đã bị giết chết.
Tiết Vạn Triệt, Phùng Lập, Phùng Dực cũng không tỏ ra lép vế, điên cuồng chém giết đến đỏ cả một thân máu. Đám cấm vệ quân tuy đông nhưng tướng chỉ huy đã chết, cửa thành bị phá, hiện tất cả như rắn mất đầu, liên tục bị đánh lui lại.
Trần Lâm cưỡi ngựa đi ở đằng sau, thấy vậy thì không đành lòng nói: “ Tất cả dừng tay, Tần Vương Lý Thế Dân mưu phản soán vị, cấm vệ quân chỉ bị ép buộc, các ngươi ngay lập tức đầu hàng, ta Tề Vương Lý Nguyên Cát hứa sẽ không trách tội”
Đám cấm vệ quân nghe vậy thì như được đại xá, lập tức vứt bỏ vũ khí quỳ xuống đất hô lớn: “Xin điện hạ khai ân”
“ Rất tốt, ta sẽ cho các ngươi lấy công chuộc tội, Bệ hạ đang bị Lý Thế Dân giam cầm, các ngươi hãy cùng với ta cứu ra bệ hạ, có được hay không ?” Trần Lâm hô vang.
“ Tuân lệnh Tề Vương điện hạ” hơn một vạn cấm vệ quân hô lớn hưởng ứng, Nam Nha cấm vệ quân vào lúc này đã hoàn toàn do Trần Lâm chưởng khống.
“ Rất tốt, tất cả tướng sĩ nghe lệnh, ngay lập tức bắt giam gia đình của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Uất Trì Cung, Tần Quỳnh, Hầu Quân Tập, Trình Giảo Kim, mấy người này đều là đồng đảng của Lý Thế Dân” Trần Lâm hướng đám quân lính dõng dạc nói.
“ Tuân lệnh điện hạ”
Chỉ trong vòng một giờ, gia tộc của bảy người bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ lần lượt bị Tiết Vạn Triệt, Phùng Lập, Phùng Dực thi nhau bắt giữ, những người phản kháng đều bị giết sạch. Hàng loạt đầu lâu của thân nhân đám Trưởng Tôn Vô Kỵ nhanh chóng được gửi đến Thái Cực Cung.
truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên