Nhìn trước mặt căn phòng, Trần Nguyên hơi trầm tư suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định đi vào bên trong.
Bước vào bên trong căn phòng, Trần Nguyên nhìn thấy có một tên trung niên tu sĩ đang đứng sau một chiếc bàn, hắn liền đi tới sau đó lên tiếng.
"Vị này đạo hữu, không biết buổi đấu giá đi hướng nào".
Tên kia trung niên tu sĩ thấy có người bước vào liền ngẩng đầu lên xem thì thấy một tên tu sĩ đeo mặt lạ đi tới.
Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, dù sao vô phòng đấu giá, người ăn mặc kỳ quái còn có rất nhiều, như Trần Nguyên như vậy đã rất bình thường.
Tên kia trung niên tu sĩ lên tiếng.
"Đạo hữu, ngươi giao năm linh thạch tiền vé vào cửa, sau đó đi hướng đường hầm nhỏ kia là được".
Trần Nguyên hơi nhìn một bên có một cái đường hầm nhỏ, có vẻ là đi thẳng xuống mặt đất
Trần Nguyên hơi suy nghĩ một chút.
"Chẳng lẽ nơi này là một cái dưới đất đấu giá hội".
Chỉ hơi do dự một chút, nhưng nhìn xem bên trong túi trữ vật có hơn trăm tấm thượng phẩm phù lục cũng liền an tâm lại.
Không chần chừ Trần Nguyên giao năm khối linh thạch, sau đó đi thẳng vào bên trong lối đi.
Vừa đi vừa để ý, Trần Nguyên phát hiện hai bên vách đá này cũng chỉ là bình thường đất đá, cũng không có trận pháp duy trì.
Đi thêm một lúc Trần Nguyên thấy trước mặt là một căn phòng rộng gần 300 mét đến đây rồi hắn mới phát hiện, nơi này đấu giá không chỉ có một lối vào.
Ánh sáng của nơi này được duy trì bởi nhưng viên đá phát sáng, được đính ở trên tường, ở giữa căn phòng là một cái bình đài, còn ở xung quanh là những chiếc ghế đặt vây quanh.
Nhìn sơ qua thì thấy có hơn 100 ghế ngồi, đa số mọi người đều mặc áo choàng hoặc đeo mặt lạ, nhưng vẫn có một vài tu sĩ không đeo mặt lạ, không biết là đã dịch dung hay do tự tin vào bản thân cho lên không làm che dấu.
Trần Nguyên cũng đi tới một cái ghế gần đó rồi ngồi vào, hắn ngồi chờ thêm nửa canh giờ, số ghế đã được ngồi hơn 80 người.
Có người đơn độc đi tới, cũng có người kết đội mà tới.
Lúc này đột nhiên trên bình đài xuất hiện một lão giả, tuổi đã ngoài 60, nhưng cũng không ai dám khinh thường, chỉ bởi vì người này tu vi đã lạ luyện khí viên mãn tu sĩ.
Lão giả thấy mọi người đều chú ý về hướng này liền lên tiếng.
"Chư vị đạo hữu, lão phu Vương An, là người chủ trì buổi này đấu giá hội".
"Luật lệ thì cũng không có gì nhiều, chủ yếu là ai ra giá cao được, đấu giá xong không có đủ tiền trả vậy g·iết ngay tại chỗ, không được cưỡng ép người khác trong lúc đấu giá, nếu không lão phu cũng khó bàn giao với phía trên, hi vọng chư vị cho ta chút mặt mũi".
Vừa nói dứt câu thì Vương An phát ra khí tức luyện khí viên mãn của mình, ngay lúc đó ở bảy lối ra đều có bảy cỗ uy áp của luyện khí chín tầng phát ra.
Mọi người trong tràng đều hơi chút kh·iếp sợ nhìn tới lối ra, lúc này đã xuất hiện bảy người đứng ở đó.
Trần Nguyên cũng hơi kinh hãi chút, trước khi bảy tên kia phóng ra ngoài khí tức luyện khí chín tầng, hắn cũng không cảm nhận được ở nơi đó còn có người.
Phải biết hắn ngồi cách lối ra chỉ có hơn 10 mét, 10 mét nếu bị luyện khí chín tầng bất thình lình đánh lén vậy hắn khó giữ được tính mạng a.
Nghĩ tới đây hắn hơi kinh hãi trong lòng, đúng là mình vẫn quá bất cẩn.
Tuy rằng Trần Nguyên chỉ là luyện khí bốn tầng, nhưng hắn vẫn cảm thấy có phù lục dựa vào hoàn toàn có thể đánh nhau một hồi với luyện khí chín tầng, thậm chí chém g·iết cũng có thể.
Tới đây hắn lại nghĩ tới sư phụ hắn từng dặn dò.
"Trần nhi, sau này ngươi có ra ngoài sông sáo thì không lên coi thường bất kỳ một tên nào tu sĩ, cho dù kẻ đó có yếu hơn ngươi đi nữa.
Bởi vì ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được đối thủ của ngươi có chứa gì át chủ bài đâu, thế giới này không phải chỉ có ngươi là người duy nhất có cơ duyên".
Trần Nguyên lắc đầu cười nhẹ một cái, đúng là bản thân vẫn còn ếch ngồi đáy giếng a, hắn cũng không nghĩ nữa, quay lại về hướng lão giả.
Lão giả giờ cũng đã thu lại uy áp của mình, hơi cười hiền hòa một chút đối với các tu sĩ phía dưới.
"Vậy giờ người đến cũng đã không sai biệt lắm, vậy chúng ta cũng lên bắt đầu buổi đấu giá thôi".
Không có ai lên tiếng, cũng không có ai đi ra phản đối, hiển nhiên rất nhiều người cũng giống Trần Nguyên, hơi bị kinh hãi với thực lực của người tổ chức đấu giá hội.
Thấy mọi người ở đây đều yên tĩnh nhìn về hướng mình, tên là Vương An lão giả hơi hài lòng tiếp tục lên tiếng.
"Tốt, vậy buổi đấu giá bắt đầu, kiện đầu đấu giá, thượng phẩm pháp khí phi kiếm, giá khởi điểm 500 linh thạch, ra giá không được thấp hơn 10 linh thạch một lần".
Lão giả vừa nói xong, bên dưới chúng tu sĩ đã bắt đầu hô giá.
"550 linh thạch".
"Ta ra 560 linh thạch".
*Ta ra 590 linh thạch.
Lần lượt tiếng hô giá được vang lên.
Đi qua một lúc giá cả đã lên hơn 700 linh thạch, lúc này có một tên tu sĩ lên tiếng.
"Ta ra 750 linh thạch".
Mọi người thấy có người nâng giá từ 700 lên 750 linh thạch, liền đều quăng tới ánh mắt chú ý tên kia tu sĩ.
Tên này tu sĩ được che bởi mặt lạ con khỉ, tu vi đã đạt tới luyện khí tầng tám, là một trong số ích người trong buổi này đấu giá hội đạt tới tu vi luyện khí hậu kỳ.
Đeo mặt lạ con khỉ tu sĩ thấy mọi người quăng tới ánh mắt cũng không thèm để ý, vẫn ngồi xem trên đài món kia pháp khí.
Lại một thanh âm nữa vang lên.
"780 linh thạch".
Lần này là một tên khác tu sĩ cũng đã đạt tới luyện khí tám tầng.
Người này cũng không làm che dấu, trên thân mặc một bộ bạch y.
Trần Nguyên ở phía sau cho lên cũng không thấy rõ mặt, nhưng nhìn sơ qua thân hình, giống như một văn nhã thư sinh.
Nghe mọi người xung quanh bàn tán, Trần Nguyên mới biết tên này vì sao không cần che dấu thân phận.
Người này là Mặc gia nhị công tử Mặc Thanh Sơn, cha của hắn là Mặc gia, gia chủ Mặc Chí Bình, là trúc cơ tu sĩ.
Mặc gia cũng là trúc cơ gia tộc, nhưng có đến ba tên trúc cơ, trong đó có hai tên là trúc cơ sơ kỳ, còn một người nữa là Mặc Ân Thiên, trúc cơ trung kỳ.
Mặc Gia hơn 600 năm trước đã là trúc cơ gia tộc, đời trước còn đi ra một tên trúc cơ viên mãn tu sĩ, nhưng đáng tiếc c·hết bất đắc kỳ tử, Mặc Gia lộ ra bên ngoài là do đột phá kim đan thất bại mà c·hết.
Tuy rằng Mặc Gia lão tổ đ·ã c·hết nhưng cơ nghiệp mà hắn để lại vẫn đủ giúp Mặc Gia an ổn ra vài tên trúc cơ.
Quay lại đấu giá hội, tên kia mặt lạ con khỉ tu sĩ thấy có người tranh cùng mình cũng khá bất mãn, nhưng thấy người đó là Mặc Thanh Sơn thì cũng đành nhịn xuống cơn giận tiếp tục báo giá.
"800 linh thạch".
Mấy tên tu sĩ khác thấy hai người đấu giá, cũng không tham gia nữa.
Mặc Thanh Sơn thấy tên kia tu sĩ tăng giá, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, vẫn bình tĩnh lên tiếng.
"850 linh thạch".
Tên kia mặt lạ con khỉ thấy Mặc Thanh Sơn trực tiếp lên 850 linh thạch giá cả, hơi trầm tư một chút cắn răng lên tiếng.
"880 linh thạch"
Mặc Thanh Sơn vẫn bình tĩnh nhàn nhạt lên tiếng.
"900 linh thạch".
Lúc này tên kia mặt lạ con khỉ tu sĩ cũng không lên tiếng nữa, 900 linh thạch đã hơi vượt ra giá trị thật một chút, gia giá thêm nữa cũng không đáng.
Tên kia Vương An lão giả thấy không còn ai đấu giá nữa cũng liền thôi, hắn biết giá này đã là giá trị cuối cùng của thanh này pháp khí, Vương An đưa tay ra gõ ba cái xuống bàn, sau đó lên tiếng.
"Chúc mừng Thanh Sơn đạo hữu, đã đấu giá thành công thượng phẩm phi kiếm".
Nói xong lão giả ra hiệu cho một tên thị nữ đứng dưới lên lấy phi kiếm đưa tới tay của Mặc Thanh Sơn, Mặc Thanh Sơn Trả linh thạch sau đó thu phi kiếm vào túi trữ vật.