Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 143: Xin lỗi vì những lời cậu vừa bôi nhọ tôi



Hàng Tư "bị" có bạn trai.

Đây là chuyện sáng nay khi tới căng tin trường, Hàng Tư và Phương Sênh mới được biết, không cần nghĩ nhiều cũng biết mọi người chịu ảnh hưởng từ chuyện của Bạch Hào. Những người không quen Hàng Tư hoặc không thân thiết với cô dĩ nhiên sẽ chẳng nói gì, cùng lắm ở những nơi xuất hiện bóng dáng cô, sẽ đi cùng với những ánh mắt dòm ngó. Nhưng các sinh viên biết Hàng Tư thì tùy ý hơn nhiều, nhìn thấy Hàng Tư, họ đều bày ra ánh mắt ngưỡng mộ và nói: Bạn trai cậu đẹp trai thật đấy.

Đương nhiên, vẫn có những kẻ nói cạnh nói khóe, từng học cùng khóa với Hàng Tư, thốt ra những lời cực kỳ khó nghe. "Hàng Tư, chúng tôi cứ tưởng hai năm qua cậu bị bệnh, phải ở nhà dưỡng sức cơ đấy, xem ra chúng tôi hiểu lầm rồi, chắc cậu dành quá nửa thời gian để nói chuyện yêu đương. Từng là bạn học, tôi chân thành cho cậu một lời khuyên, một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tài như vậy chưa chắc đã giữ được đâu. Chúng ta ấy mà, nói trắng ra chỉ là mấy cô gái tầm thường, quan trọng nhất là tìm một người xứng đôi với mình, cứ phải kiễng chân để với cho bằng người ta, mệt lắm."

Khi ấy cô đang cầm khay chuẩn bị gọi món, có vài nữ sinh bâu lại như định công kích Hàng Tư. Những lời nói của cô gái đi đầu đã thu hút sự chú ý của không ít sinh viên xung quanh, mọi người đều xì xào bàn tán.

Với tính cách lạnh lùng của Hàng Tư, gặp mấy chuyện này cô coi như mắt mù tai điếc, người ta thích nói gì thì nói, cô tới đây học cũng không phải là để kết bè kết phái với đám người này. Nhưng Phương Sênh thì không thích nghe mấy lời ấy, cô ấy cười khẩy: "Nói năng thật là 'trà xanh'."

Phương Sênh hiểu quá rõ về cô gái đó rồi, bình thường rất ngạo mạn, cậy có chút sắc đẹp nên cực kỳ tự luyến. Khi Hàng Tư còn chưa nghỉ học, cô chính là người cạnh tranh học bổng mạnh mẽ nhất với cô ta, hơn nữa một vài câu lạc bộ mà Hàng Tư tham gia cũng đã bỏ cô ta ở lại phía xa một quãng rất xa. Cô ta vốn dĩ đã có thành kiến với Hàng Tư, bây giờ nắm bắt được cơ hội sao lại không tích cực gây họa?

Hàng Tư không thích lên tiếng, nhưng Phương Sênh không thể im lặng, chẳng nhẽ lại để đối phương cưỡi lên đầu lên cổ họ?

Cô gái đó không vui, quát nạt Phương Sênh: "Cậu nói ai trà xanh?"

Phương Sênh cũng không chịu để cô ta yên: "Nói cậu đấy, làm sao hả? Hàng Tư có bạn trai hay không, hay có thể loại bạn trai như thế nào đến lượt cậu quan tâm à? Cậu là cái thá gì? Tôi thấy cậu rõ ràng là ganh ghét, đố kỵ người ta."

"Tôi đố kỵ cậu ta? Cậu bị thần kinh hả, Phương Sênh. Cậu ta có điểm gì đáng để tôi đố kỵ nào?" Cô gái kia nói năng không khách khí chút nào, chỉ tay vào Hàng Tư: "Tôi chỉ đang nhắc nhở cô ta, về nhà thường xuyên soi gương vào. Chỉ là một con chim sẻ thì đừng ôm giấc mộng làm phượng hoàng bay lên cành cao nữa."

Hàng Tư nhíu mày, kéo Phương Sênh: "Đi thôi."

"Đi cái gì mà đi, người làm sai có phải là cậu đâu. Miệng của đứa trà xanh này không sạch sẽ, hôm nay cậu không dạy dỗ cô ta, ngày mai cô ta sẽ đi khắp nơi 'phun shit'."

"Cậu chửi ai? Con tiện nhân này, miệng mọc mụn rồi à?" Nói rồi, cô ta lao tới.

Phương Sênh không phải loại vừa, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một trận chiến rồi, đang định xắn tay áo lên cầm khay đựng thức ăn đập đối phương thì Hàng Tư đứng chặn trước mặt cô ấy, tiện đà giơ tay đẩy một cái khiến cô ta trở tay không kịp, loạng choạng suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Hàng Tư lạnh giọng: "Cậu dám động vào cô ấy thử xem."

Khí lạnh khắp người cô tỏa ra xung quanh, khiến mọi người cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô gái kia và những người bạn của cô ta cũng phải giật mình, nhưng bao nhiêu người đang nhìn, cô ta không muốn tỏ ra hèn yếu, bèn lên giọng ác độc: "Giả vờ cao quý gì chứ? Người cùng khóa với cậu, có ai không biết cậu được trai bao? Chắc giờ bị người ta đá đi rồi nên mới biết đường quay về trường chăng? Tôi thấy cậu quay về trường định tìm người đổ vỏ cho mình chứ gì? Cậu nằm mơ đi, loại tiện nhân như cậu, ai thèm?"

Phương Sênh tức tới mức muốn lao lên cào rách miệng cô ta, nhưng bị Hàng Tư cản lại.

Hàng Tư chuyển tay đưa khay đựng thức ăn cho Phương Sênh, hờ hững nói: "Cầm giúp mình."

Phương Sênh đón lấy. Cô cũng không biết Hàng Tư định làm gì, bèn nói nhỏ với cô: "Cần giúp thì ới một tiếng nhé, đừng để chịu thiệt."

Hàng Tư "ừm" một tiếng, sau đó bước về phía cô gái kia.

Xung quanh càng lúc càng đông người hơn, ai cũng túm tụm lại hóng chuyện.

Cô gái cảnh giác ra mặt: "Cậu định làm gì?"

Đám bạn đi cùng vênh mặt lên, tiến lên trước chỉ tay vào mặt Hàng Tư: "Tôi cảnh cáo cậu, cậu..."

Người đó chưa nói xong đã bị Hàng Tư nắm chặt tay rồi kéo xuống dưới, cô ta vừa hoảng hốt vừa sợ đau, gào thét ầm lên như bị ai chọc tiết: "Buông tay ra! Cậu buông tay ra cho tôi!" Nói rồi, cô ta giơ tay còn lại lên định túm Hàng Tư.

Tay còn chưa chạm được vào quần áo của Hàng Tư đã bị cô ghìm chặt cổ tay. Hàng Tư dùng sức hất tay ra, cô ta đứng không vững, lập tức b.ắn ra ngoài, ngã bệt mông xuống đất, đau đớn kêu la oai oái.

Đám đông sửng sốt, giờ mới nhận ra là cô gái trông có vẻ yếu ớt trước mặt không dễ chọc vào chút nào.

Sắc mặt cô ta tái đi, cô ta còn đồng đội nhưng thấy bạn mình ngã ngồi xuống đất rất thê thảm, nhất thời không ai dám ra mặt, chỉ dám gào ngoài miệng: "Cậu... Cậu đánh bạn! Chúng tôi có thể tố cáo cậu!"

Hàng Tư thản nhiên liếc nhìn họ, họ lập tức im re. Cô đi tới trước mặt cô gái kia, ngữ khí nhạt nhòa những không chút nhiệt độ: "Xin lỗi tôi."

"Cái... Cái gì?"

"Xin lỗi tôi vì những lời cậu vừa bôi nhọ tôi." Hàng Tư nhìn cô ta chằm chằm, sắc mặt lạnh lùng, đôi mày xinh đẹp dường như cũng bị đọng một lớp băng: "Xin lỗi chân thành, tử tế."

"Cậu... Cậu đừng có mà nằm mơ! Bắt tôi xin lỗi cái loại con gái lăng nhăng như cậu..."

Cổ áo cô ta lập tức bị Hàng Tư xốc thẳng lên, ngay sau đó, cô giáng xuống mặt cô ta một cái tát. "Bốp" một tiếng giòn giã, nghe cũng cảm nhận được cô ra tay rất mạnh.

Đừng nói là cô ta, ai nhìn thấy cũng phải ngỡ ngàng.

Đánh thật hả!

Hơn nữa nữ sinh đánh nhau lúc nào cũng là túm tóc giật quần áo, thể loại không nói không rằng tát ngay một cái, hơn nữa còn là một cú tát má giòn giã, dứt khoát như Hàng Tư quả là hiếm gặp.

Cô ta sau khi bị ăn đánh bắt đầu phát rồ, gò má hiện rõ vết bàn tay, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sự sưng đỏ. Nhưng cô ta vừa định giở thói chanh chua đã bị Hàng Tư cảnh cáo: "Cô còn dám nhe nanh múa vuốt trước mặt tôi, tôi cho cô ăn đều hai bên đấy."

Cô gái ôm má, tuy mắt vẫn đang bốc lửa nhưng không dám tùy tiện hành động nữa.

Hàng Tư không nhiều lời với cô ta, đánh cũng đánh rồi, không cần ngồi đợi một tiếng xin lỗi của cô ta. Cô đi tới bên cạnh Phương Sênh, cầm lấy khay thức ăn, nói nhẹ nhàng: "Đi thôi, đói rồi."

"Cậu ngầu quá đi. Mẹ ơi, mình muốn nhận cậu làm ông xã rồi đấy." Phương Sênh hai mắt tỏa sáng, lập tức như trở thành một chú cún con vừa được người ta thuần hóa.

Hàng Tư đang định nói gì thì nghe thấy đám đông kêu la một tiếng, cùng với đó là tiếng rít dỡ dội của cô gái kia: "Cậu cứ đợi đó!"

Phương Sênh hét ầm lên.

Giây phút Hàng Tư quay người lại thì đã muộn rồi, cô giương mắt nhìn chiếc khay đựng đồ ăn bay về phía mình. Cô vô thức lùi ra sau né tránh nhưng có một bàn tay từ giữa đám đông thò ra kịp thời ôm chặt eo cô, đỡ lấy cả cơ thể cô. Ngay sau đó người ấy kịp đỡ lấy cái khay, tránh cho cô bị đập vào mặt.

Cô ngước lên, sững sờ.

Người giải vây cho cô chính là Lục Nam Thâm.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.