"Giữa tôi và Kiều Uyên những gì nên xảy ra đã xảy ra rồi, không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi."
Hàng Tư biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Cô sẽ phải vạch lại tất cả những đau đớn vô ngần này như cắt lại một vết thương chỉ vừa liền sẹo, máu đỏ đầm đìa lại lộ ra trước mặt người ta.
Hơn nữa cô cũng biết rất rõ, đối tượng mà cô phải thổ lộ chính là Lục Nam Thâm.
Bây giờ hồi tưởng lại, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Nam Thâm, dường như cô đã có linh cảm này. Cô không rõ vì Lục Nam Thâm có một gương mặt giống với Kiều Uyên, hay thật ra, cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Hàng Tư không muốn thừa nhận vế thứ hai.
Thế nên lâu nay cô không dám nhìn thẳng vào tình cảm của mình. Cô có thể dùng đủ các loại cảm xúc để hình dung cảm giác của mình mỗi lần gặp Lục Nam Thâm, ví dụ như bàng hoàng, sợ hãi, hoài nghi, bình yên trong lòng, v.v... Duy chỉ có từ "thích" là cô không dám động đến.
Cô lừa gạt bản thân, sở dĩ cô xuất hiện nhiều cảm xúc phức tạp với Lục Nam Thâm như vậy đều bắt nguồn từ gương mặt đó của anh, chỉ vậy mà thôi. Nếu anh không giống Kiều Uyên, anh sẽ chẳng thu hút sự chú ý của cô.
Hàng Tư hiểu mình đang tiến dần về phía vực thẳm, và số phận định sẵn cô sẽ phải gieo mình xuống vực sâu. Số phận này, Lục Nam Thâm không kéo lại được.
Thế nên nói xong câu ấy, Hàng Tư cũng không nhìn biểu cảm của Lục Nam Thâm. Nếu anh đã thích, cô sẽ ném một con người chân thực nhất của mình ra trước mặt anh, bóp nát toàn bộ viễn cảnh tươi đẹp.
Không chỉ là chuyện về Kiều Uyên, mà còn là chuyện của cô, tất cả mọi thứ liên quan đến cô.
"Tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi, nhưng tôi có cha mẹ, đến tận bây giờ tôi vẫn biết rõ họ đang sống ở đâu. Chỉ vì lúc nhỏ tôi từng bị bắt cóc, họ không muốn bỏ tiền ra chuộc tôi nên đã từ bỏ." Hàng Tư khẽ nõi.
Nói Hàng Tư là cô nhi cũng không hoàn toàn đúng.
Thật ra cô là người của thành phố này, sinh ra tại đây, trước năm mười tuổi cô cũng khá hạnh phúc, gia đình tuy không giàu có khá giả gì nhưng cũng là một gia đình hòa thuận. Nếu không có một loạt những sự việc xảy ra ngay sau đó, Hàng Tư cũng sẽ lớn lên, trưởng thành như bao cô gái khác, có những niềm vui và nỗi buồn hết sức bình thường.
Nhưng vào sinh nhật năm mười tuổi, cô bị bắt cóc. Tóm lại cô không rõ vì sao đối phương lại bắt mình, và tóm lại cô cũng không đợi được bố mẹ tới cứu mình.
Kẻ bắt cóc cô nói rằng: Bố mẹ nhóc sẽ không tới cứu nhóc đâu, họ không cần nhóc nữa.
Lúc ấy, Hàng Tư sợ hãi vô cùng, cũng tuyệt vọng tột độ. Nhưng điều cô nghĩ đến khi đó không phải là chết mà là bỏ trốn. Cô cố gắng bỏ trốn hết lần này tới lần khác, rồi lại bị bắt về hết lần này tới lần khác.
Nhưng may mắn thay mỗi lần bị bắt về cô không bị ăn đòn. Đãi ngộ của cô khác với những đứa trẻ khác, kẻ bắt cô thật bất ngờ rất bảo vệ cô. Mãi về sau cô mới biết được một chuyện, là khi nghe trộm kẻ đó nói chuyện với một người khác: "Cô bé này vốn dĩ bị bắt nhầm, tuy rằng không thể thả con bé về, nhưng bình thường cũng đừng làm khó nó."
Bấy giờ Hàng Tư mới hiểu, mình vô tội, chịu liên lụy, nhưng họ cũng không định thả cô đi.
Cũng phải, một đứa trẻ mười tuổi đã đủ nhận thức để khai báo toàn bộ câu chuyện với bên ngoài rồi.
Cô hận những kẻ đó.
Nhưng bỗng có một ngày, kẻ bắt cóc cô lại trò chuyện với cô rất lâu. Hắn ta nói: Tôi biết nhóc đã nghe trộm được, nhưng bé gái, nhóc phải hiểu một chuyện, bố mẹ nhóc là người đầu tiên bỏ rơi nhóc. Họ không chấp nhận mang tiền tới chuộc, mà tôi lại không thể thả nhóc đi.
Hàng Tư cầu xin người đó, và thề rằng nhất định sẽ không nói năng lung tung.
Người đó cười nói: Không thể thả nhóc đi được, nhóc cũng đừng nghĩ mãi chuyện bỏ trốn nữa. Thế này đi, tôi sẽ tìm người dạy học, dạy kỹ năng cho nhóc, thế nào? Như vậy coi như tôi không quá có lỗi với nhóc.
Khi ấy Hàng Tư còn nhỏ, thật ra chưa hiểu hết được hàm ý trong những lời nói của kẻ đó. Về sau, hắn ta đã thật sự tìm người tới dạy kiến thức cho cô, ngoài ra cũng dạy cô chút võ vẽ.
Hàng Tư không thích học, chỉ một lòng muốn bỏ trốn, cô không tin bố mẹ không cần mình nữa. Kẻ đó nói với cô: Nếu nhóc muốn thoát hẳn khỏi đây thì phải cố mà học các kỹ năng, đặc biệt là phải thật giỏi võ. Khi nào nhóc đánh được tôi là sẽ có thể thoát khỏi đây.
Bắt đầu từ ngày đó, Hàng Tư liều mạng học, một lòng mong có một ngày cô sẽ tìm được cơ hội để trốn thoát.
Cô ở bên cạnh người đó một thời gian rất dài, chắc phải đến ba năm. Đến năm thứ ba, cô thật sự đã tìm được cơ hội trốn thoát. Là vì đám người đó gặp chuyện, cảnh sát quây kín hang ổ của bọn chúng, cô được cảnh sát đưa đi.
Sau này, cảnh sát cố gắng hỏi một số thông tin từ cô, nhưng cô biết cũng rất hạn chế, ngược lại qua lời cảnh sát lại biết đám kia đã làm đủ các chuyện tồi tệ, là những kẻ ác tột đỉnh.
Sau đó nữa, cô tìm về với bố mẹ dưới sự dẫn dắt của một cô cảnh sát.
Nhưng cô gặp lại họ khi họ đã ly hôn rồi lại xây dựng gia đình mới, họ đã có cuộc sống của riêng mình, thậm chí mỗi người đều đã có những đứa con mới của riêng mình.
Cô như một kẻ dư thừa trên thế giới này, người khác liếc nhìn cô cũng cảm thấy thừa thãi.
Bố mẹ gặp lại cô dĩ nhiên cũng xúc động trào nước mắt, nhưng chẳng mấy chốc một vấn đề thực tế đã bày ra trước mặt họ: Ai cần cô đây?
Chẳng ai nuôi nổi cô nữa.
Cô được gửi vào nhà một người thân sống nhờ một thời gian. Nhưng sự thật là vậy, một đứa trẻ mà chính bố mẹ đẻ của nó còn không quan tâm thì người thân nào ai để ý? Sự lạnh lùng, nghiêm nghị trở thành cơm bữa, thậm chí là cả những lời móc mỉa, đay nghiến.
Trong một phút căm phẫn, cô đã đánh người bà con đó. Bà ta nổi đóa lên, ra sức gào ầm ĩ là cô muốn giết người và báo cảnh sát.
Người tới đón cô vẫn là cô cảnh sát kia.
Cô nói với cô ấy, cô không muốn trở về nhà nữa, cũng không cần gia đình của người bà con. Cô thà đi lang thang, nếu còn trở lại, lần tiếp theo rất có thể cô sẽ cầm lên một con dao thật.
Khiến người bà con kia sợ hãi tới mức nhìn cô như nhìn một hồn ma.
Sau khi biết chuyện này, bố mẹ cô rất thảng thốt, đặc biệt là mẹ, ánh mắt bà nhìn cô như nhìn một đứa xa lạ. Người đàn ông đi theo mẹ còn an ủi: Trẻ con không hiểu chuyện thôi. Nhưng mẹ vẫn lẩm bẩm: Đáng sợ quá, tý tuổi đầu đã có suy nghĩ này, lớn lên thì thành tội phạm chứ còn gì nữa?
Bố cô càng đùn đẩy trách nhiệm, trách cứ mẹ: Đây là đứa con gái ngoan mà bà đẻ ra đó!
Đôi vợ chồng đã ly hôn từ lâu này bắt đầu lời qua tiếng lại công kích nhau, thậm chí đánh nhau giữa đồn cảnh sát.
Hàng Tư bỏ đi.
Người đuổi theo cô chỉ có cô cảnh sát kia, nhìn cô đầy đau xót.
Cô nói: Cô à, cháu không sao đâu, cháu không muốn đi cùng họ.
Nhưng khi đó cô chỉ là một đứa trẻ, sao cô cảnh sát có thể bỏ mặc cô được? Sau này, cô được gặp mẹ Từ.
Mẹ Từ là người quản lý trại trẻ mồ côi, rất tốt với Hàng Tư, coi Hàng Tư như con gái ruột của mình. Hàng Tư là người chủ động xin về ở trong trại trẻ mồ côi, sau khi cô đã quá đỗi thất vọng về cách ứng xử của cha mẹ đẻ.
Nhưng một đứa trẻ đã lớn tướng như cô khó lòng tìm được một gia đình chịu nhận nuôi, hơn nữa cô cũng không muốn được nhận nuôi. Mẹ Từ thật sự rất tốt với cô, còn cô, thường ngày cũng giúp bà bận rộn trước sau.
Tuy bình thường cô không nói năng gì, cũng không muốn thừa nhận mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhưng trại trẻ mồ côi chính là nhà của cô, và mẹ Từ chính là người thân của cô trên cõi đời này.
Cũng chính vì thế, khoảnh khắc Kiều Uyên xuất hiện tại trại trẻ mồ côi, mọi phản kháng và lớp giáp Hàng Tư bọc trên người đều tan biến.
Cô kìm nén cơn phẫn nộ và giận dữ mãnh liệt, mỉm cười nói với mẹ Từ: "Là bạn con, mẹ yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm hại con đâu."
Hàng Tư bị cưỡng ép đưa ra khỏi biên giới, hơn nữa cô tin rằng cô đã đi một cách phi pháp. Vì sau này cô có âm thầm điều tra, bản thân cô chưa có bất kỳ ghi chép nào về việc xuất cảnh, cũng có nghĩa là, hai năm đó của cô gần như không tồn tại trên những con đường chính thống.
Khi cô bị đưa đi, giữa chừng có mơ màng tỉnh lại một lần, bây giờ nhớ lại cô có thể chắc chắn là lúc ở trên máy bay.
Về sau khi ý thức của cô tỉnh táo hoàn toàn, cô phát hiện mình đang ở trên một hòn đảo nhỏ.
Xung quanh bốn bề là biển.
Muốn ra đảo phải đi trực thăng, từ ngày hạ cánh xuống đó, cô chưa từng rời khỏi đó ngày nào. Không có cơ hội đi đâu vì trên đảo có vệ sỹ canh chừng. Dù cô biết chút võ vẽ, thì so với đám người ấy, cô vẫn là hạng tép riu.
Thật ra dù không có vệ sỹ, cô cũng chẳng đi đâu được, vì không có phương tiện giao thông nào thích hợp, đấy là chưa nói đến việc xung quanh đảo còn có những hải vực chuyên dùng để nuôi cá sấu.
Cô từng nhìn thấy những con cá sấu đó, con nhỏ nhất cũng dài gần ba mét.
Chúng đều được nuôi bằng việc cho ăn đồ sống và đồ nguội.
Cô còn từng thấy chúng ăn cả thịt người.
Có người rơi xuống giữa đàn cá sấu, mấy con cá sâu đua nhau lao lên, người đó bị gặm nát cả xương.
Thế nên Kiều Uyên từng cảnh cáo cô: Tuyệt đối phải cẩn thận đôi chân của em, đừng có nhảy xuống đó, ở yên trên đảo em còn cơ hội thoát thân, nhưng nhảy xuống đó rồi, có khi em chẳng còn cơ hội để sống.
Đảo đó không có sóng, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, thậm chí cả Hàng Tư cũng sắp quên hết thời gian, về sau cô thậm chí còn học được cách phân biệt thời gian bằng việc quan sát mặt trời.
Sống trên đảo, không phải lo lắng bất cứ điều gì từ đồ ăn thức uống tới quần áo, đồ dùng cá nhân, cứ vài ngày lại có trực thăng mang vật tư tới.
Hàng Tư từng muốn lợi dụng lúc trực thăng vận chuyển đồ đạc tới để trốn đi, nhưng trực thăng chỉ dừng lại trên đảo đúng một lần duy nhất, chính là lần đưa cô lên đây. Những lần khác, nó không hạ cánh xuống mà chỉ bay trên không, ném đồ xuống.
Cũng có những món đồ lớn được vận chuyển tới bằng thuyền, nhưng vẫn cùng một nguyên lý đó, thuyền không kề vào bờ, các vệ sỹ trên đảo dựng một chiếc thang dài tới tận boong tàu để vận chuyển đồ đạc xuống, nên cơ hội để cô trà trộn vào đám đông lên thuyền gần như bằng không.
Hàng Tư giết năm con cá sấu.
Giết trong cơn phẫn nộ.
Cô xếp chúng thành một hàng thẳng tắp trên bờ.
Khi đó, sắc mặt các vệ sỹ cũng rất thảng thốt. Cô nghe thấy có người thì thầm to nhỏ, nói rằng cá sấu dưới nước đều là loại quý giá, thà làm người bị thương cũng không dám làm bị thương mấy con cá sấu đó.
Kiều Uyên đã nhìn thấy, sắc mặt rất bình thản, nhưng phần nhiều là tò mò, hỏi cô vì sao phải giết cá sấu?
Hàng Tư nhìn anh và nói: "Thật ra tôi muốn giết anh hơn."
Kiều Uyên cười: "Vậy em phải có bản lĩnh giết tôi chứ?"
Cô không có bản lĩnh nữa.
Nhưng hai năm trên đảo cô cũng không để các ngón võ của mình bị hoang phế, cũng không hiểu tâm ý của Kiều Uyên ra sao, tóm lại hắn đã cử Trần Lẫm tới, đặc biệt sửa chữa các tư thế cho cô, còn tìm các vệ sỹ lợi hại nhất trên đảo cùng cô luyện võ.
Nói là luyện võ, nhưng phần nhiều vẫn là dạy dỗ.
Chỉ có điều chiêu thức nào cũng như muốn nhằm mục đích giết người, chiêu nào cũng rất chí mạng.
Thế nên Hàng Tư mới giết được năm con cá sấu.
Hàng Tư không muốn cứng rắn đối phó với Kiều Uyên, lát sau cô nói: "Tôi giết chúng là vì tôi muốn ăn thịt cá sấu."
Kiều Uyên mỉm cười: "Muốn ăn thịt cá sấu? Vậy cứ nói với tôi một câu là xong, mất công mất sức làm gì chứ?"
Thế là hắn dặn dò đám vệ sỹ: "Mỗi ngày giết một con cá sấu cho Hàng tiểu thư."
Hàng Tư rùng mình.
Nhưng Kiều Uyên đã nhìn thấy vết thương trên tay cô, khẽ nhíu mày hỏi tại sao lại bị thương? Cô nói bị thương bởi răng của cá mập. Khi đó sắc mặt Kiều Uyên rất khó coi, ra lệnh: "Giết hết cá sấu dưới nước đi."
Cô đang định thở phào nhẹ nhõm thì Kiều Uyên giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, và nói: "Nếu đám này không nghe lời, chúng ta đổi qua đám khác."