Nếu là bình thường, Hàng Tư sẽ ngẫm ra được ẩn ý sâu xa qua câu nói này của Lục Nam Thâm, nhưng ngay lúc này cô chỉ mải lo lắng. Cô lập tức giữ chặt cánh tay Lục Nam Thâm, lắp bắp, "Anh đi đâu thế? Tôi... Tôi đi cùng anh nhé."
Tuy rằng Lục Nam Thâm rất thích sự dựa dẫm hiếm hoi này, nhưng vẫn phải phì cười vì dáng vẻ hiện tại của cô, bèn hỏi, "Sao lại sợ đến mức này? Cùng lắm thì em không cần phải nói chuyện với anh cả, còn có chị dâu mà."
Hàng Tư nhìn anh đầy tội nghiệp.
Lục Nam Thâm không kìm được lòng mình, đưa tay xoa đầu cô, "Không sao đâu, đợi tôi quay về."
"Tại tôi cảm thấy..." Hàng Tư vẫn níu chặt cánh tay Lục Nam Thâm không buông, "Nói thế nào đây cũng là chuyện riêng của tôi, không nên làm phiền người khác, vả lại còn có Phương Sênh ở cạnh."
"Anh chị ấy đến rồi." Lục Nam Thâm bật cười, nói một câu.
Thôi được rồi, Hàng Tư thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
Thực ra không chỉ mình Hàng Tư căng thẳng, sau khi bắt gặp Lục Đông Thâm đi vào nhà, Phương Sênh cũng run lập cập, sắc mặt trắng bệch đi, có thể trông thấy bằng mắt thường... Tưởng Ly thì rất nhiệt tình chào hỏi Phương Sênh, hỏi cô ấy Hàng Tư đâu. Phương Sênh chưa kịp trả lời, Lục Nam Thâm và Hàng Tư đã bước ra.
Hàng Tư không đứng bên cạnh Lục Nam Thâm, rõ ràng là đứng so le như thế đang nép phía sau anh. Nhìn thấy cảnh ấy, Phương Sênh thầm cảm thán trong lòng, cho dù là đối mặt với Kiều Uyên cũng không thấy Hàng Tư đến mức này thì phải.
Lục Nam Thâm tươi cười nói với Lục Đông Thâm và Tưởng Ly, "Hàng Hàng giao lại cho anh chị đấy, vất vả rồi."
"Là người một nhà cả mà, không vất vả, chị thích Hàng Hàng lắm." Tưởng Ly phóng khoáng, chủ động, tiến về phía trước nhẹ nhàng nắm lấy tay Hàng Tư, nét mặt đầy thương cảm, "Cực quá rồi, bây giờ đã đỡ hơn chưa? Sao cảm giác gầy rộc hẳn đi vậy? Nhìn eo này..." Nói rồi, chị ấy định sờ tay lên mặt cô.
Lục Đông Thâm đứng bên quan sát, tuy rằng ngoài mặt vẫn không chút suy suyển nhưng trong lòng thì thở dài bất lực: Bệnh cũ lại tái phát rồi.
Lục Nam Thâm kịp thời chặn tay Tưởng Ly lại, mỉm cười, "Chị dâu, eo của Hàng Hàng vốn đã thon rồi ạ." Dứt lời, anh kéo tay Hàng Tư, đi tới trước mặt Lục Đông Thâm.
Hàng Tư vô thức nắm chặt tay Lục Nam Thâm, găm quá sâu tới mức làm đau lòng bàn tay anh. Khóe miệng anh lặng lẽ rướn lên, anh kéo cô sát lại gần một chút, rồi nói với Lục Đông Thâm, "Mọi chuyện ở đây trông cậy vào anh cả."
Lục Đông Thâm khẽ gật đầu, "Được."
Tưởng Ly khoanh hai tay trước ngực, hờ hững hỏi, "Em không nên nhờ chị một chút sao? Dù gì chị cũng có thể xoa dịu phản ứng stress của Hàng Hàng."
Lục Nam Thâm cũng rất nghe lời, quay người lại nhìn Hàng Tư, ngậm một nụ cười nơi đáy mắt, "Cũng vất vả cho chị dâu rồi."
Tưởng Ly hừ khẽ, thằng nhóc này cũng biết lấy nhu khắc cương quá.
Trước khi Lục Nam Thâm đi, Lục Đông Thâm bất ngờ nói với anh một câu: Hết sức cẩn thận. Lúc đó Lục Nam Thâm đã đẩy cửa ra rồi, nghe xong bèn quay đầu nhìn nhanh Lục Đông Thâm một cái, sau đó vô thức liếc mắt sang Hàng Tư rồi mới trả lời Lục Đông Thâm, "Vâng."
Sau khi Lục Nam Thâm đi khỏi, bầu không khí của cả căn biệt thự trở nên rất kỳ lạ.
Phải... nói thế nào nhỉ, nếu nói ngồi nhìn nhau chòng chọc cũng còn đỡ, bầu không khí lan tỏa một sự ngượng ngập và thiếu tự nhiên tột cùng, đương nhiên, đây là cảm giác từ phía Hàng Tư.
Khương Dũ vẫn ở trong phòng luyện tập, anh ta không có đôi tai nhạy cảm như Lục Nam Thâm, phòng violon-cen cách âm lại tốt, thế nên hiện tại những người phải thực hiện trọng trách tiếp khách chỉ có Hàng Tư và Phương Sênh.
"À... mời ngồi." Hàng Tư không thể dồn mọi áp lực lên Phương Sênh, cô chủ động mời chào.
Lục Đông Thâm cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi xuống. Tưởng Ly nhìn ra được sự mất tự nhiên của Hàng Tư, cười nói, "Hôm nay anh chị đến đây làm bảo mẫu. Hàng Hàng, em cũng đừng quá căng thẳng, à hôm nay chị cũng mang cả túi thơm cho em, có thể xoa dịu những phản ứng stress."
Hàng Tư cảm ơn lia lịa. Đối với chuyện giải mẫn cảm, công thức mùi hương mà Tưởng Ly pha chế quả thực đã giúp cô rất nhiều.
Như nghĩ ra điều gì, cô bảo họ đợi một chút, đứng dậy rời đi. Khi trở lại, cô bưng cà phê trên tay, "Chúng tôi vừa mới chuyển vào đây, đồ đạc còn chưa đủ đầy, cà phê được pha vội, anh chị uống tạm."
Tưởng Ly đứng lên nhận lấy một cốc. Chị ấy nghĩ là sẽ nhận trước một cốc đặt lên bàn uống nước, sau đó mới đón lấy cốc còn lại trên tay Hàng Tư.
Nhưng Hàng Tư có vẻ muốn thể hiện sự hiếu khách, bèn đi thẳng tới trước mặt Lục Đông Thâm, cung kính nói, "Tổng giám đốc Lục, cà phê của anh..."
Chỉ thấy Lục Đông Thâm như gặp phải kẻ thù, vội vàng nói, "Cô đứng im đó."
Nói rồi, anh ấy đứng lên đỡ lấy cốc cà phê nhưng ngữ khí vừa rồi quá cứng, quá gấp, tâm lý của con người lại là một thứ vô cùng kỳ lạ, thế là bàn tay bưng cà phê của Hàng Tư chợt run một cái...
Hai mươi phút sau...
Hàng Tư, Phương Sênh, ngay cả Khương Dũ cũng từ phòng tập luyện đi ra. Cả ba đồng loạt chầu chực trước cửa phòng vệ sinh, như thể người nhà ngồi đợi trước phòng sinh vậy.
Cửa phòng vệ sinh bật mở, Tưởng Ly từ trong đó đi ra. Hàng Tư vội hỏi, "Sao rồi ạ? Có rửa sạch được không?"
Tưởng Ly nói là không sao, rồi hỏi Hàng Tư máy sấy tóc ở đâu. Hàng Tư nói với vẻ ái ngại, "Một vài đồ dùng cá nhân chúng tôi vẫn chưa mang qua."
Đây hoàn toàn là phong cách của Lục Nam Thâm, chỉ cần đủ điều kiện luyện tập là được, những thứ khác chỉ là phụ trợ. Những món đồ dùng trong biệt thự đã được đặt mua, phải ngày mai mới được chuyển tới.
Tưởng Ly đáp lại một tiếng "Được", nghĩ một chút lại hỏi, "Có quần của Nam Thâm không?"
Nếu đã ở đây rồi thì chí ít cũng phải có quần áo thay giặt chứ.
Hàng Tư đăm chiêu: "Hình như... không có."
Quần áo của họ cũng sẽ tới đây vào ngày mai cùng với đồ đạc, đàn ông vốn dĩ đã không cầu kỳ như phụ nữ về khoản ăn mặc. Ví dụ như Hàng Tư hay Phương Sênh đều mang quần áo thay giặt qua đây sẵn, nhưng đâu thể bắt Lục Đông Thâm mặc đồ con gái.
Nghe xong, Tưởng Ly cười cười, "Thôi được rồi."
Hàng Tư hỏi, "Tổng giám đốc Lục thật sự không sao chứ?"
"Yên tâm, không sao đâu."
"Nhưng mà..." Hàng Tư hoang mang, bất an, "Đã vào đó 20 phút rồi."
Tưởng Ly "ừm" một tiếng, "Có thể là... cần chỉnh đốn lại tâm lý một chút."
Sau khi Tưởng Ly quay trở lại phòng vệ sinh, Phương Sênh hỏi nhỏ Hàng Tư, "Cậu có cảm thấy nụ cười vừa rồi của Tưởng gia hơi kỳ lạ không?"
"Có." Hàng Tư thấy rất bất an trong lòng.
Khương Dũ thì không thấy vậy, anh ta nói nhỏ: Chỉ là ướt quần một chút thôi mà, có gì đâu?
Chỗ bị bẩn đã được rửa sạch sẽ, ra ngoài một lúc là khô ngay, nhiệt độ trong phòng này khá ổn, cùng lắm còn có một cái lò sưởi to tướng nữa.
Phương Sênh hạ giọng đáp lại, "Chắc chắn quần rất đắt rồi, đâu có thể giặt rửa tùy tiện?"
Khương Dũ thở dài, "Thế mới nói càng giàu lại càng lắm chuyện, mua loại quần không giặt được thì mua làm gì?"
"Thế chưa là gì đâu, có những thương hiệu sản xuất ô còn không được che trời mưa cơ." Phương Sênh nói.
Họ cứ mỗi người một câu, chỉ có Hàng Tư là im lặng. Cô luôn có cảm giác việc Lục Đông Thâm chần chừ không ra ngoài không liên quan gì đến chuyện quần đắt hay rẻ.
Bị bỏng hay sao?
Hàng Tư lẩm nhẩm trong lòng, rồi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Khi Lục Đông Thâm đứng lên, cô bị run tay, quá nửa cốc cà phê sánh lên quần anh ấy, vị trí đó...
Đúng là hơi xấu hổ.
Hơn nữa trong biệt thự lại không có đá viên, mà cà phê thì nóng.
Bị bỏng... có khi nào liệt luôn không?
Nghĩ tới điều này, Hàng Tư nhất thời càng khủng hoảng. Con trai trưởng, cháu trai trưởng của Lục Môn đấy, tuy họ có con rồi, nhưng vẫn còn quá trẻ, chắc chắn vẫn muốn sinh tiếp chứ.
Ông trời xin hãy đưa cô đi, anh ấy thật sự có vấn đề gì, cô chắc cũng không sống nổi. Tới lúc ấy, cho dù Lục Nam Thâm có ra sức bảo vệ, thì cả Lục Môn cũng sẽ không buông tha cô đâu.
Đang mải nghĩ thì di động chợt rung lên.
Hàng Tư rút ra xem thì phát hiện là tin nhắn của Lục Nam Thâm, lúc trước vì quá hoang mang, cô có nhắn tin cho anh. Lục Nam Thâm gửi tin nhắn thoại tới, nghe xong Hàng Tư vội vàng làm theo.
Khi Lục Đông Thâm từ trong phòng vệ sinh bước ra, chiếc quần gần như đã khô một nửa, không có máy sấy đành dùng khăn khô để hút ẩm. Nếu không nhìn kỹ thì không sao, nhưng nếu cố tình nhìn sẽ thấy những dấu vết mờ mờ.
Hàng Tư đưa cho anh ấy một chiếc quần được gấp gọn gàng, ngay ngắn, "Đây là quần ngủ của Nam Thâm, tổng giám đốc Lục, hay là anh... thay vào?"
Lục Đông Thâm cúi xuống nhìn, là một chiếc quần ngủ màu cà phê hoa văn hình thoi, mặc thì chắc chắn mặc được, chiều cao và tỷ lệ cơ thể của anh em họ cũng tương đồng nhau.
Nhưng! Đó là quần ngủ!
"Không cần đâu, cảm ơn." Lục Đông Thâm cố kìm nén sự khó chịu khắp người, bấm bụng đáp một câu.
"Vết cà phê trên quần có gột sạch được không?" Hàng Tư cũng có lòng hỏi một câu.
Nhưng chỉ một câu hỏi cô đã dễ dàng phá tan phòng tuyến tâm lý mà Lục Đông Thâm khó khăn lắm mới dựng lên được. Sắc mặt anh ấy rất khó coi, nhìn kỹ thì còn hơi nhợt nhạt. Anh ấy nghiến răng, "Rửa sạch rồi, cảm ơn."
Tưởng Ly cố nín cười, tiến tới khoác vai Hàng Tư, "Không có gì đâu, không phải áy náy, chỉ là một chiếc quần bẩn thôi, rửa đi là được."
Hàng Tư hồ nghi, hết nhìn Tưởng Ly lại nhìn Lục Đông Thâm. Cô nên tin tưởng Tưởng Ly, nhưng lại cảm thấy Lục Đông Thâm không hề ổn như chị ấy nói.
Sự thật là Lục Đông Thâm thậm chí còn muốn chết.
Tưởng Ly là người rõ nhất.
Không cần nhìn chị ấy cũng biết khi cà phê sánh vào quần, Lục Đông Thâm đã tuyệt vọng đến mức nào. Quan trọng là hôm nay anh ấy không mang theo đồ để thay.
Chính Tưởng Ly không để anh ấy mang, chị ấy nói: Anh làm như vậy là từ tận đáy lòng không coi Hàng Tư như người nhà, nếu đã thật lòng chấp nhận người ta thì phải tin tưởng cô bé hoàn toàn.
Được, tin tưởng, nên Lục Đông Thâm đã nghe lời, không mang.
Kết quả!
Khi ở trong nhà vệ sinh, Lục Đông Thâm rất muốn chết. Tưởng Ly ra sức an ủi, chị ấy đã giương mắt nhìn Lục Đông Thâm nổi đầy da gà khắp cánh tay.
Có điều với tư cách là con trưởng của Lục Môn, cực kỳ chú trọng hình tượng, có đánh chết Lục Đông Thâm cũng sẽ không mặc quần ngủ trước mặt người lạ. So sánh lợi hại hai bên, Lục Đông Thâm thà cố nhịn sự khó chịu khắp người cũng phải giữ thể diện cho Lục Môn.
Thật giày vò, bây giờ điều Lục Đông Thâm mong mỏi nhất là Lục Nam Thâm mau chóng trở về. Trước đó, khi Lục Nam Thâm nhờ vả, anh ấy đã thầm kháng cự trong lòng, chính câu nói của Tưởng Ly đã giúp anh ấy có thêm kỳ vọng, "Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô bé, ăn thịt anh được chắc?"
Chi bằng cứ giết anh ấy đi.
Chính Hàng Tư cũng có kỳ vọng này, cô cũng chưa bao giờ mong ngóng được gặp lại Lục Nam Thâm như thế. Để tránh ngượng ngập, Hàng Tư quyết định trở về phòng luyện tập, nhưng để bảo vệ cô, Tưởng Ly cũng đi theo. Lục Đông Thâm nghĩ một chút rồi cũng đi cùng. Anh ấy dù sao vẫn nghĩ cho tâm trạng của Phương Sênh, cảm thấy hình như Phương Sênh còn căng thẳng hơn cả Hàng Tư.
Có điều trước khi vào phòng luyện tập, Lục Đông Thâm hỏi Phương Sênh một câu, "Cô chưa được gặp anh trai của Niên Bách Tiêu phải không?"
Câu hỏi này quá thừa thãi, đừng nói là Phương Sênh, nghe nói chính Niên Bách Tiêu còn không được gặp anh mình. Cô ấy lắc đầu, nói là chưa gặp, trong lòng còn đang mải hồ nghi thì Lục Đông Thâm đã lên tiếng, "Rảnh rỗi có thể tìm hiểu sơ qua."
Phương Sênh đứng ngây ra đó một lúc lâu, "ồ" một tiếng.
Mãi một lúc sau cô ấy vẫn chưa hoàn hồn lại được. Khoan đã, mình cần tìm hiểu về anh trai của anh ấy làm gì nhỉ?