Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 101: Thợ câu và con cá




Chương đem phên kèm theo hai gậy tre chừng năm thước làm mái che rồi ngồi đuổi ruồi ven con đường đất gần chợ Thổ Hà. Chương vận y phục cũ, bày lên hộp gỗ hơn hai chục cái bàn chải đánh răng đã hoàn thiện. Cái nào cũng được để trong một ống trúc đã bửa đôi, bàn chải 3 đồng một cái, mua ba cái thì chỉ 7 đồng hoặc đổi bằng gạo, ngô.

Việc buôn bán không thuận lợi, ngồi vêu mỏ hai ngày từ sớm đến chiều lại bỏ tất cả vào hộp đem về. Nhiều người đi qua dừng chân hỏi nhưng Chương chỉ bán được cho hai cô gái, mỗi cô mua ba cái.

Trong khi đợi khách, Chương vẫn chăm chỉ dùng nhíp gắn từng nhúm lông ngựa vào que gỗ nhỏ được đẽo gọt tỉ mỉ. Ngồi cả ngày, Chương làm được gần hai chục cái như vậy. Buổi trưa có nắm cơm độn ngô bung, ấm trà bên cạnh cứ đầy rồi lại vơi.

Người theo dõi bị người bị theo dõi cho người theo dõi!

Theo tin thu thập, cô gái tên Khuê đã vào ở một làng nhỏ nơi chân núi do Tả Đô đốc dựng cho lưu dân mới đến. Khuê ở cùng hai cô gái khác và chính hai cô gái này đã mua bàn chải của Chương trong hai ngày.

Chương cũng được bố trí vào ở làng sát bên trong. Cậu ở cùng Thiên Bình và năm cô gái khác, trong đó ba cô trong vai em họ của Chương. Chương tạo cho mỗi người một thân phận, ai cũng phải học thuộc.

Thiên Bình đã huy động toàn bộ nữ binh Thần Vũ giả trang, một phần ở lẫn trong những làng mới lập ngay chân núi, một phần chia nhau theo dõi nhất cử nhất động của cô gái tên Khuê và những ai các cô cảm thấy nghi ngờ. Phân nửa đội nữ binh còn lại chia thành hai người một nhóm ẩn nấp ở những nơi kín đáo ngoài làng.

Chương sẽ theo thân phận cũ, một tráng niên từ làng Đa Hội bên kia sông, kiếm tiền lo cho mấy cô em họ bằng cách bán bàn chải do cậu tự làm ra.

Chương biết mình đã ít nhiều gây được sự chú ý của cô gái tên Khuê. Để đảm bảo thân phận của Chương, dân trong ba làng Vạn tạm thời không được phép đi chợ Thổ Hà với bất cứ lý do nào. Thiên Gia Bảo Hựu quân bố trí lại canh phòng, những binh sĩ sắp đặt gần chợ Thổ Hà đều biết Chương nhưng được căn dặn coi như không quen biết. Những binh sĩ trong quân xuất thân từ ba làng Vạn đều ngầm hiểu với nhau rằng, Chương sau này sẽ là chủ tướng của bọn họ, nên người nào người nấy đều cẩn trọng.

Cẩn thận hơn, trong khi ngồi làm bàn chải, Chương luôn đội nón lá rộng vành.

Ngày thứ ba Chương chẳng bán được cái bàn chải nào. Từ thời thượng cổ đến tân kỳ, muốn bán được cái gì mới lạ đều phải quảng cáo theo những hình thức khác nhau nhưng Chương chưa có ý định ấy.

Cuối ngày thứ ba khi nắng hè đã dịu, Chương lúi húi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì thấy từ xa thấp thoáng bóng dáng cô gái tên Khuê. Chương mừng húm, vội vàng điều chỉnh lại thái độ cho phù hợp chờ cá bơi đến.

-Ô! Đây có phải anh… anh Chương không nhỉ?

Chương ngẩng đầu lên, đẩy vành nón tỏ vẻ ngạc nhiên:

-A! Chào cô… cô… à…

-Anh quên tên ta rồi ư?

Chương vội đứng lên nhưng không đứng thẳng người, gỡ nón ra.

-Mong cô thứ lỗi, thật tình ta… ta…

-Khuê là tên của ta.

-À vâng, chào cô Khuê ạ.

-Anh ngồi làm gì ở đây?

Chương cười, đưa tay lên gãi đầu, đáp:

-Cô thấy đấy, ta bán thứ bàn chải này.

-Ô, thế anh có bán được không?

-Ta bán được sáu cái cho hai cô gái, hôm nay thì… - Chương khẽ thở dài. - Chẳng bán được cái nào, món này mới quá nên chả ai thèm mua. Chắc ta bỏ nghề mất thôi. À… cô Khuê được vào làng Nhất Vạn rồi hả?

-Ta ở làng Tứ Vạn được mấy hôm rồi, còn anh ở đâu?

-Thưa cô, ta đang ở làng Ngũ Vạn cùng mấy cô em họ, tạm thời ở chung vì người ta chưa sắp xếp được hết. Có mấy cô khác ở cùng nữa, bọn họ được nhận làm may vá, thuê thùa trong làng Tam Vạn gần đấy. Ta thì chưa được sắp công việc gì, cũng không thể ngồi chơi không nên…

-Anh có chí đấy, ta thích những người như vậy.

Chương bật cười:

-Chí gì hả cô, sức dài vai rộng ngửa tay nhận sự giúp đỡ của người ta thật không nên. Ta bán thứ này kiếm được đồng nào hay đồng ấy. Cuộc sống mới chưa có cái gì mà thứ gì cũng cần tiền cô ạ.

-Anh muốn kiếm tiền như vậy sao?

-Ta có ba cô em họ đi cùng đùm bọc lẫn nhau, ta kiếm tiền để lo được ít nào hay ít nấy cho họ. Bây giờ hè nhưng rồi sẽ đến đông, con gái không thể ăn mặc phong phanh được.

Khuê nhoẻn miệng cười, nét mặt dường như hài lòng khi nghe Chương nói vậy.

-Cô Khuê ở một mình hay ở cùng ai?

-Ta ở cùng hai người khác. Ta thấy anh có chí nên thật lòng khuyên anh đừng bán thứ đồ chơi này, nó không hữu ích đâu. Đánh răng người ta dùng cau được rồi.

-Ta biết chứ. - Chương gật đầu. - Nhưng các bà đều nhuộm răng đen, thiếu nữ với đàn bà chưa nhuộm rồi cũng sẽ nhuộm răng. Chẳng ai muốn bị đau răng nhưng nếu có cách hay hơn thì tốt mà.

Nói đoạn, Chương cúi xuống lấy trong hộp gỗ ra một ống trúc đưa cho Khuê.

-Hôm nọ cô Khuê đi mau quá nên ta chưa kịp làm ra thứ này để cho cô.

-Cái gì thế?

-Ta gọi là bột đánh răng, cô nhúng bàn chải ướt vào bột này rồi cho vào miệng đánh sẽ sạch, không cần phải dùng cau nữa. Để ta làm cho cô xem nhé.

Chương lấy ra một ống trúc khác, nhấp một ngụm nước nhỏ, dùng một bàn chải thô sơ quệt vào trong ống trúc. Bột mịn hỗn hợp gồm vỏ sò, than hoa, lá bạc hà phơi khô và muối dính đầy lông bàn chải. Chương ngồi xuống thành thục đánh răng sau đó súc miệng lại hai lần.

-Cô Khuê cứ về làm thử, bột này không độc hại nhưng đừng có uống. Ban đầu cô sẽ thấy hơi sạn một chút nhưng quen dần sẽ không sao. Thứ bột này ta giã nhuyễn rồi.

-Hử? Ta chưa thấy thứ này bao giờ.

-Ta tặng cô vì ta làm hơn chục ống song chưa bán được. Cô đem về dùng thử, nếu thấy hay hãy nói với người khác giúp ta đôi lời.

-Ồ! Nhìn thứ bột anh làm hẳn cũng kỳ công, anh buôn bán mà cứ cho như này không được đâu.

Chương dúi vào tay Khuê ống trúc đã bịt kỹ một đầu bằng miếng vải nhỏ.

-Ta tặng chứ không bán, nếu tốt chỉ nhờ cô Khuê nói giúp.

-Anh bán thứ này bao nhiêu?

-Ta bán với giá 5 đồng nhưng sẽ không bán cho cô. Cùng cảnh chân ướt chân ráo đến vùng này, giúp nhau được là cái tốt cô ạ.

-Được, anh đã nói vậy thì ta nhận. Ta thì không muốn nợ ai cái gì, để sau này có việc gì hay kiếm được ra tiền ta nhất định sẽ nói cho anh, rủ anh làm cùng.

-Vâng, cô đã có lời như thế thì ta cảm ơn cô trước nhé. Cô thật tốt bụng. À… mà cô Khuê tính đi đâu đây?

-Ta tính xuống bến sông xem có ai còn bán cá nay cua gì không.

-Vậy cô mau đi chứ không họ về hết cả, giờ này cũng không còn sớm. Cô mua mau còn về chứ tối trời con gái con lứa sẽ nguy hiểm cô ạ. Nơi này nhiều người tứ xứ mới đến, cô nhớ cẩn thận.

Khuê chào Chương rồi rảo bước, Chương nhìn theo cô nàng đến khi khuất dạng sau mấy lán nhỏ trong chợ.

-Cô ta quả thật xuống ấy mua tôm cá, thưa chủ tướng.

Một nữ binh cắp cái thúng đi ngang qua báo với Chương, Chương không nhìn lên mà sắp đồ đạc bỏ vào hộp gỗ, đem tấm phên dựng vào gốc cây cùng hai cái gậy, nấn ná thêm một chốc cho đến khi nhận được ám hiệu mới bắt đầu khoác hộp thong thả trở về làng Ngũ Vạn.

Mới được một quãng non dặm, Chương đã nghe tiếng Khuê gọi. Cậu dừng lại chờ và hỏi:

-Cô có mua được cá không?

Khuê đưa cho Chương một giỏ nhỏ và nói:

-Anh tặng ta thứ anh làm ra, ta tặng anh giỏ cua xem như hoà nhé?

Chương có ý trách móc:

-Cô Khuê cứ làm thế này thì sau này ai còn dám cho hay tặng cô cái gì nữa. Sòng phẳng là tốt nhưng cũng không nên như vậy chứ.

-Chỉ là mấy con cua mà thôi, ta tiện thì mua cho người bán mau về, họ nài nỉ quá.

Chẳng chờ Chương đồng ý, Khuê dúi vào tay cậu. Chương khẽ thở dài rồi nhoẻn miệng cười, giơ giỏ cua lên nhìn.

-Cô thật tốt bụng.

-Ta quên chưa hỏi anh Chương thứ mấy trong nhà?

-Ta là lớn, dưới ta có một em gái nhưng…

-Vậy ta gọi anh là Cả Chương nhỉ?

-Vâng, cũng không sai cô ạ.

Chỉ với hành động ngắt lời Chương vừa rồi của Khuê, Chương cảm thấy mình có lỗi với cô gái này. Một cô nàng tốt bụng và tinh ý, có điều vì sao cô ấy lại là gian tế cần phải tra rõ, yếu lòng hậu quả khôn lường lắm. Vạn Xuân này mạng người hãy còn rẻ.

-Anh Chương đây có tính xin vào quân Thiên Gia Bảo Hựu không?

-Mình đã đến nương nhờ, họ bảo sao mình làm vậy cô ạ. Nghe nói Tả Đô đốc Phạm Tu rất thương người, nội việc ông ấy thu nhận dân tứ xứ, lo chỗ ăn chỗ ở thì cô biết rồi đấy.

-Họ làm vậy có mục đích cả thôi.

-Ta cũng biết vậy, sống trên đời này ai chẳng có mục đích riêng.

-Anh Chương có vẻ là người hiểu chuyện, ăn nói từ tốn, có trước có sau. Chả hay anh có từng đọc sách?

-Thật xấu hổ. - Chương gượng cười. - Ta không biết chữ.

-Tiếc chứ có gì xấu hổ, anh biết chữ chắc sẽ trở thành thương nhân đấy, à, mà không biết chữ vẫn buôn bán được. Anh làm ra được những thứ này chứng tỏ anh rất sáng dạ.

-Phải tự tạo công ăn việc làm cho bản thân cô Khuê ạ. Cứ nghĩ rồi làm, làm hỏng thì nghĩ để làm tiếp, cứ vậy sẽ có thành quả. Cha ta từng dạy, ở đời cần chăm chỉ nhất định sẽ không đói.

-Ta hỏi điều này khí không phải, có phật lòng mong anh bỏ quá cho.

-Cô Khuê cứ hỏi.

-Anh… anh bị tật gù ư?

-Hả? À… à không có, không có.

Chương vội thẳng người lên khiến Khuê tròn mắt ngạc nhiên. Chương vội giải thích:

-Ta hơi cao so với bình thường, xung quanh toàn người thấp hơn cả cái đầu nên phải làm thế. Mình thân phận thấp hèn, bất tài vô tướng mà cao lêu khêu sợ làm người khác bực dọc lại sinh chuyện cô ạ.

Sau vài cái chớp mắt, Khuê lấy lại vẻ mặt bình thản, Chương vờ như không thấy.

-Cô Khuê cũng đâu thấp nhỉ? Cô cao được bao nhiêu?

-Ta được suýt soát năm thước. - Đoạn Khuê nhoẻn miệng cười. - Lần đầu ta biết có người muốn thấp đi để không bị chú ý. Anh đúng thật kỳ lạ.

Chương cũng chỉ biết đưa tay lên gãi đầu rồi cười. Về gần đến làng mới, Khuê hỏi:

-Ngày mai anh vẫn đi bán thứ đồ chơi kỳ lạ đấy chứ?

-Đến khi nào ta được chia ruộng hoặc cho công việc nào đó thì mới thôi chứ… chứ ở trong làng có biết làm gì đâu hả cô. Cô Khuê có tính xin vào làm thợ may vá không? Ta nghe nói mỗi tháng họ trả công ba mươi đồng và hình như cho thêm nếu làm tốt.

-Ờ… - Khuê ậm ừ. - Ta cũng đang tính như vậy.

Chương và Khuê chia hai lối, tuy chẳng có lời hẹn gặp nào nhưng Chương đoán cô nàng này sẽ tìm gặp cậu sớm.

Trong khi ấy, có một cặp mắt hình viên đạn nãy giờ chờ Chương ở cổng làng Ngũ Vạn.

-Ta chỉ muốn băm ả đó ra, nhìn mà xem, ngứa hết cả mắt. Anh Chương sánh đôi với nó, lại còn cười nói.

-Thiên Bình à, đừng có để chủ tướng biết. Em mà làm hỏng việc thì to chuyện đấy. - Một nữ binh thì thào vào tai Bình.

-Biết là vậy nhưng vẫn tức. Ả đó có nhan sắc, ta sợ ả sẽ mồi chài người của ta.

-Kể cả có như vậy cũng phải nín thinh, em cũng đẹp thua gì ả đó. Bỏ đi, bỏ đi.

-Khi nào ả hồ ly này lòi mặt, em sẽ không tha cho ả.

Chương thong thả bước vào căn nhà đơn sơ hãy còn mùi bùn non lẫn với rơm. Thiên Bình mặt tươi như hoa chạy đến đứng sát vào Chương hỏi:

-Anh có gặp được ả ta không?

-Hử? Ồ, anh tưởng có người phải biết rõ chứ nhỉ?

Thiên Bình đánh trống lảng.

-Anh mua cua à?

-Cô gái ấy cho chứ anh có mang theo tiền đâu.

-Hừ! Anh đi ra ngoài phải đem theo tiền chứ. Này, đây là hai mươi đồng, anh giữ trong người có lúc cần dùng đến. Thân là chủ tướng, sao có thể nhận thứ đồ bố thí ấy được.

-Người ta cho phải lấy chứ.

Chương đưa giỏ cua cho nữ binh rồi ngả lưng lên chõng trong khi Thiên Bình cứ lượn đi lượn lại, buộc Chương phải mời ngồi.

-Ả nói gì với anh? Anh không được mềm lòng đâu đấy nhé? Gian tế là phải trừ khử.

-Em biết không? Một người đứng ở chỗ cao nhất sẽ không bao giờ nhìn xuống.

-Em biết vậy nhưng em vẫn khó chịu, em không thích.

-Thôi đừng có phụng phịu.

Chương nằm lim dim nói cho Thiên Bình nghe những gì cậu nghĩ. Chương nhận định cô gái này không phải là gian tế, không ở trong quân.

-Cô ấy có nét gì đó giống em, anh cứ liên tưởng cô ta là con của một người như Tả Đô đốc. Nhìn chung hãy còn ngây thơ, có đôi chút vụng về nhưng là một cô gái thông minh.

-Anh nghĩ ả từ đâu đến?

-Dùng phương pháp loại trừ, chủ quan mà nói, anh đoán cô ấy ở Siêu Loại.

-Hử? Sao anh đoán thế?

-Nếu ở bên sông, cô ấy đã hỏi anh nhiều về làng Đa Hội nhưng cô ấy không hỏi nghĩa là không biết nơi ấy. Kinh thành quá xa, cách ăn nói vẫn còn chân chất, ánh mắt không gian, thường nhìn thẳng, ấy là biểu hiện của người ngay. Chưa rõ cô ấy đến đây từ lúc nào, anh cũng chưa từng đi xa nên chỉ nghĩ đến Siêu Loại vì gần. Hơn nữa, Lý Lệnh công chắc chắn sẽ tìm mọi cách dò la chúng ta.

Thiên Bình hỏi thêm vài câu rồi để Chương nghỉ, thấy người mình yêu thương đường đường là chủ tướng mà cả ngày phơi mặt bên đường, Thiên Bình không khỏi sót ruột. Cô thể hiện tình yêu bằng cách đi đun một nồi nước cho Chương tắm.



Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.