Chương và Thiên Bình thong dong cưỡi ngựa về quân doanh lúc chiều tà, việc chuẩn bị cho trận đánh đã có Bỉnh Di lo giúp. Gần đến bến Huyết, Chương thấy có thuyền chở vải vừa cập bến, mấy người tay nải líu díu lên bờ. Thấy Chương và Thiên Bình, binh sĩ đến báo rằng những người ấy là nhạc phụ, nương tử và thê đệ của Hàn Thuyên tiên sinh. Duệ dặn binh sĩ chờ đón họ. Chương nghe vậy thoáng ngạc nhiên, vội cùng Thiên Bình xuống ngựa.
-Thảo dân là Vương thị, đây là cha của thảo dân, Vương lão và…
-Chị là phu nhân, là vợ của Hàn Thuyên tiên sinh đây mà, lần trước ta đến nhà chơi chả phải đã gặp chị rồi à?
-Thưa vâng, chính là dân nữ.
-Thế tiên sinh đâu chị lại đi một mình? Chị không cần đa lễ, người nhà cả mà. Vương lão đây là cha của chị ạ?
Binh sĩ báo rằng Hàn Thuyên đã đến từ lâu, Duệ tiếp đón ở nhà. Nghe thế Chương mừng húm.
-Từ đây về nhà không xa, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Vương lão có thể cưỡi ngựa không ạ?
-Lão có thể nhưng lại không thể.
-Sao vậy ạ?
-Người thân chủ tướng một quân, người tản bộ sao lão đây dám cưỡi ngựa?
-Vương lão là nhạc phụ của Hàn Thuyên tiên sinh, nếu cháu nhớ không nhầm, Vương lão là thầy đồ phải không ạ?
-Hử? Chủ tướng, người biết việc đó sao?
-Hàn Thuyên tiên sinh là thượng khách nên cháu phải biết chứ. Vương lão là thầy đồ thực tốt, vùng này đang cần lắm ạ.
Chương tranh thủ hỏi chuyện. Vương lão cùng con trai tuổi đôi mươi là Vương Khang và vợ Hàn Thuyên là Vương Thị Phúc hãy còn giữ lễ nghĩa nên Chương hỏi sao họ thực thà đáp lời. Ba người này đều rành chữ nghĩa nên Chương càng mừng. Họ biết chữ Hán tất sẽ học chữ Bụt mau hơn.
Chương vui mừng khi gặp Hàn Thuyên, cậu giới thiệu mọi người với nhau và giữ họ lại ăn cơm trước khi Duệ đưa Vương lão và Vương thị về làng Duệ. Vương Khang và Hàn Thuyên ở lại cùng bọn Gia Miêu, Trần Thông.
Chương giữ cả bọn ngủ lại để hàn huyên, cậu biết, với nho sĩ đất Vạn Xuân này, ngủ chung một đêm với chủ tướng là một điều có nhiều ý nghĩa với họ. Nhân sĩ trọng chữ nhân ý là vậy.
-Chị Phúc cứ về làng nghỉ ngơi, chỗ anh Thuyên và cậu Khang đây chị cho em mượn. Mai em trả. Ở đây có khó khăn gì chị cứ nói với cô Duệ đây nhé.
Chương đã nói vậy với vợ Hàn Thuyên. Duệ đích thân đưa hai người về tận làng ở tạm cùng với phụ mẫu của Hàn Thuyên.
-Duệ tiểu thư, tại hạ hỏi khí không phải, tiểu thư là thế nào với Mạc chủ tướng?
-Em… em là bầy tôi ạ. Thiên Đức xưng hô thân mật theo người Vạn Xuân nên chúng em quen rồi. Chị Phúc không cần ngại đâu.
-Bầy tôi? Thực vậy ư? Mạc chủ tướng tướng mạo phi phàm chả lẽ chưa có chính thất?
-Chủ tướng hứa sau khi chiếm xong Siêu Loại mới lập chính thất, cũng không lâu nữa đâu chị. Chị ở đây sợ chưa nóng chỗ lại về làng Trống mất rồi.
-Mạc chủ tướng khác người, những người theo dưới trướng cũng thật lạ. Ông Cả Lụa mà chị gặp vô cùng tin tưởng Mạc chủ tướng sẽ làm vương Siêu Loại.
-Ai theo rồi sẽ tự hiểu vì sao chị ạ, nói thật dài nhưng chị là người mách Thuyên tiên sinh đến đây, công đầu của chị.
-Ông Cả Lụa có bảo phu quân của chị đến đây để giúp em.
-Thực em nhiều việc nhưng tiên sinh làm gì sẽ do chủ tướng sắp đặt. Thiên Đức chú trọng dạy chữ cho tất cả mọi người, em nghĩ tiên sinh sẽ lo việc ấy trước. Tới đây Thiên Đức về Siêu Loại cần có người giúp an lòng dân, Thuyên tiên sinh là danh sĩ nhiều người biết. Em nói vậy chắc chị hiểu.
-Thực mọi chuyện chóng vánh quá, giờ này hôm qua vẫn còn ở nhà…
-Ăn Tết tạm một năm ở đây, qua năm đâu lại vào đấy. Chị cứ an lòng.
-Duệ tiểu thư… à, em sẽ là chính thất của Mạc chủ tướng?
Duệ cười tươi, đáp:
-Cô gái vận y phục đỏ về cùng chị sẽ là chính thất, em chỉ là phu nhân thôi. Chúng em là chị em kết tóc, thương lượng xong cả rồi.
-Nơi này thật lạ.
Vương thị và Vương Lão sau đó giúp bọn Gia Miêu dạy chữ cho mấy trăm trẻ trong ba làng còn Vương Khang tạm thời làm với Duệ. Hàn Thuyên được về làng Nhất Vạn giúp việc cho Bỉnh Di.
Sự có mặt của Hàn Thuyên rất quan trọng. Để công việc viết truyền đơn, thông cáo nội dung giống nhau. Chương đã chỉ cách cho Duệ và Hàn Thuyên làm bảng in chữ rời. Chữ rời ban đầu làm bằng đất sét, kế đến làm bằng gỗ giúp cho Thiên Đức quân in hàng nghìn tờ thông cáo trước phục vụ những mục đích khác nhau, đôi khi dán ở đầu các làng mạc, thôn xóm công bố Thiên Đức sẽ chuẩn bị làm gì, đánh ở đâu.
Từ bảng in chữ phục vụ Thiên Đức, Hàn Thuyên phát triển thành tranh in lên giấy dó. Nhiều năm về sau hai làng Trống, Mái thu nhiều nguồn lợi từ việc bán tranh treo tường.
Tất nhiên con đường công danh của Hàn Thuyên không chỉ có vậy.
Chương biết tin Linh Sơn cổ tự sẽ làm lễ cầu siêu cho các binh sĩ trận vong nên bảo Duệ sắp xếp cho mọi người đến thắp nén hương nhưng trước mắt hãy còn trận tập kích vào đêm nay. Tuy Chương không trực tiếp chỉ huy song có rất nhiều việc cần cậu phải có mặt ở tuyến sau.
Lâm Uyển Như đi Sơn Tây chưa về, Duệ quay cuồng với công việc nên chỉ có Thiên Bình cùng Chương tham gia trận đánh. Theo kế hoạch, Thiên Bình sẽ dẫn đội Thần Vũ yểm trợ cho Cự Lượng sau khi bọn Hổ và Trương Lôi rút.
Đêm cuối tháng trời tối đen như mực, những cơn gió lạnh không ngừng thổi trên cánh đồng trống trải. Nửa đêm, Chương cùng hai nghìn binh sĩ ngồi trùm áo khoác kín đầu. Thời tiết này mới thấy tác dụng của áo trấn thủ và áo khoác lông. Bởi đảm bảo bí mật nên khắp cánh đồng máu gần ngay bờ sông Dâu chẳng có nổi một ánh đuốc.
Thiên Đức quân từ doanh trại xuất phát sau bữa tối và khi làng xóm đã nhiều nhà tắt đèn đi ngủ. Mỗi binh sĩ đem theo bên mình kẻ thì củ khoai lang, người nửa củ sắn hoặc nửa bắp ngô ăn lót dạ trước khi xung trận.
-Mẹ có nướng khoai, ban nãy chờ ở cổng làng đưa cho em một rổ. Anh có ăn không?
Thiên Bình ngồi sát bên thì thào hỏi.
-Chia cho mỗi người một ít, anh ăn một củ, thêm ống nước là thở không nổi rồi.
-Em bóc sẵn, hãy còn ấm. Mình ăn chung nhé?
Chương ngồi bó gối ăn khoai, nhìn Xa Hải thuyền, Mông Đồng thuyền cùng hơn chục thuyền khác lúc này chỉ là những khối đen sì đang lặng lẽ qua sông rồi mất hút trong khoảng tối.
-Anh Lượng và em dẫn quân đi đủ rồi, sao anh còn đem theo một nghìn nữa làm gì?
-Làm quân hậu bị phòng bất trắc chứ gì. Đuổi quân của ông họ Tô ấy đi thì ta sẽ lập trại bên ấy. Căn cứ thuỷ binh sẽ ở ngã ba sông thuận đi lại và kiểm soát thuyền ra vào. Em nhớ nhé, dẫn Thần Vũ trợ chiến chứ không phải tiên phong. Anh có nhắc anh Lượng rồi, chúng sợ thì truy và chúng phản kích thì rút. Binh lực mình còn ít, cứ lấy pháo mà gõ vào đầu chúng nó.
-Ưm.
-Mà từ giờ đến sớm hãy còn lâu, em nói mọi người tranh thủ chợp mắt, cắt cử người thay nhau canh gác là được. Sao cứ ngồi cả đám như thế?
-Anh thức thì ai dám ngủ?
-Truyền lệnh cho ngủ.
Lát sau Thiên Bình lom khom quay lại thì thào:
-Em cũng muốn ngủ.
-Thì em ngủ đi
-Nhưng em quen có gối rồi.
-Ở đây lấy đâu ra.
-Anh ngồi xếp bằng tròn như vậy chi bằng cho em gối nhờ.
Dứt lời, Thiên Bình cuộn tròn người gối đầu luôn không chờ Chương đồng ý. Chương không phản đối. Chẳng biết Thiên Bình có ngủ thật hay không nhưng khi thấy hơi thở của cô nàng đều đặn, Chương lấy mũ vải đang trùm kín tai che lên má cho Thiên Bình rồi nhìn quanh nén tiếng thở dài.
Toàn những người trẻ, nếu ở nơi Chương đến giờ này họ chăn ấm nệm êm đâu phải nằm co ro trên mặt ruộng khô cằn. Một mai không còn binh đao nữa may ra những người này mới có được cuộc sống sung túc, yên ổn.
Thiên Bình cựa quậy trở mình ngồi dậy bò luôn vào lòng Chương rồi thu mình như con mèo lười ngủ. Hơi ấm và hương thơm toả ra từ cô gái khiến Chương cảm thấy ấm hơn.
Còn nhớ khoảng thời gian ngắn trước cái đêm Chương đến Vạn Xuân, cậu đã vài lần mơ đến một cô gái. Đợt vừa rồi ở bên Lý phủ, chả biết có phải vì mong nhớ hay không mà Chương đã ngủ mơ gặp Thiên Bình, gặp Duệ và cả Lâm Uyển Như.
Trở về đây gặp lại ba cô gái, nhất là gặp lại Thiên Bình sau gần ba tháng xa cách, Chương sững người khi vài hình ảnh quen thuộc thoáng qua trong đầu. Thiên Bình bây giờ gần giống y hệt cô gái kỳ lạ trong mơ trước đây, có khác chăng là y phục. Cái mũi, cái miệng, đôi mắt không thể lẫn vào đâu được. Chương đã tự hỏi liệu đây có phải số mệnh? Và tại sao hồi mới gặp cho đến gần cả năm trời bên cạnh nhau Chương lại không nhớ ra.
Ngắm nhìn một cô gái không ngừng thể hiện tình yêu thương với mình giờ đang nằm gọn trong vòng tay. Trong lòng Chương trào lên một cảm xúc khó tả, Chương cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên trán cô gái bướng bỉnh, vuốt ve mái tóc dài đen nhánh đã buộc gọn, ngẩng nhìn bầu trời đêm, cố tìm chòm Thiên Bình.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều