Ba người đàm đạo một lúc, Mạnh mới biết thì ra sau khi con rể là Trần Kiện bị Địa Lô b·ắn c·hết vì phản bội phải bỏ thân nơi đất khách quê người, con gái của Trần Quang Khải xin làm đàn cầu siêu cho chồng. Thời này con gái phải trọn đạo thờ chồng theo châm ngôn “ xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử “. Dù rất căm giận con rể cho ông bố vợ phải đấm nhưng vì thương con gái công thêm sự ỉ ôi của bà vợ nên ông vẫn đồng ý. Cẩn thận hơn Ông nhờ sư thầy Diệu Chân một trong những nhà sư nổi tiếng lập đàn cầu siêu cho Trần Kiện. Ngoài hiến tặng lễ vật và Trần Quang Khải còn cho in một trăm cuốn kinh phật để cúng dàng.
Đàm đạo một lúc thì cà phê pha xong, sau khi pha chút đường Mạnh hướng dẫn hai người chậm rãi thưởng thức ca fe. Sau khi nhấm một ngụm Trần Quang Khải thấy vị đắng trong cổ họng, sau đó lại có vị ngọt của đường. Do tiếp sư thầy buổi trưa nên Thái Sư không ngủ người có hơi mệt mỏi uể oải nhưng sau khi nhấp ngụm café một lúc thì thấy người tỉnh táo hẳn. Trần Quang Khải gật gù
-Quả là đồ uống thần kỳ, nó còn hay hơn cả trà ta vẫn thường uống. Ta thấy người tỉnh táo hẳn.
Nhà sư Diệu Chân cũng tán thưởng.
-Thí chủ có thứ đồ uống này quả là kỳ lạ bần tăng chưa được uống thứ nào có vị đắng nhưng lại cho cảm giác hấp dẫn như thế này.
Đột nhiên Diệu Chân hỏi Mạnh
-Tuy thí chủ còn trẻ mà đã được phong hàm quan tứ phẩm chứng tỏ tài học và kiến thức cao. Bần tăng muốn mạn phép hỏi thí chủ suy nghĩ gì về đạo Phật hiện nay. Không dám dấu thí chủ Thánh tổ cũng muốn hoằng dương phật pháp từ thời tiền triều Đạo Phật đã được coi là Quốc đạo. Tuy nhiên để đi sâu vào trong dân thì vẫn chưa được, chủ yếu phát triển ở những vùng quanh kinh thành mà thôi.
Mạnh chợt nhớ ra sau này Trần Nhân Tông và các đồ đệ đã lập ra Thiền Phái Trúc Lâm là thiền phái tu của người Việt, tuy sau này qua nhiều biến loạn mất nhiều thông tin về thiền phái này nhưng có một điều được các sử gia công nhân là Trần Nhân Tông đã Việt hóa đạo phật. Ông có chủ trương dịch kinh phật sang tiếng Việt để người dân dễ đọc và dễ hiểu chứ không phải dùng tiếng Hoa để đọc. Đúng như mong muốn của Đức Phật kinh phải được bản địa hóa tiếng địa phương để người dân muôn nơi đều hiểu đạo Phật. Sau này ngoài Trần Nhân Tông nhiều thiền sư đã làm nhiều bài thơ bằng tiếng Việt để ca ngợi phật pháp trong đó có Lưỡng Quốc Trạng Nguyên Mạc Đĩnh Chi. Mạnh chậm rãi nói.
-Theo suy nghĩ của tại hạ thì đạo Phật chưa phát triển sâu vì hiện các bản kinh chủ yếu là tiếng Hoa hoặc tiếng Phạn nên người dân ở vùng xa xôi ít chữ nghĩa thì rất khó hiểu và khó nhớ kinh phật. Nếu được dịch ra tiếng Việt thì người dân dễ học, dễ nhớ, và dễ thuộc. Có như vậy thì đạo Phật mới đi sâu vào dân chúng đi tới những vùng xa xôi. Nhà nhà cũng có thể tu tập theo đạo Phật.
Diệu Chân nghe xong lời đó như choàng tỉnh, ông ta đứng vậy chắp tay hành lễ với Mạnh.
-Lời của thí chủ nói như sấm bên tai, ta sẽ nghiên cứu và làm theo chỉ dẫn của thí chủ. Việc hoằng dương phật pháp như mong muốn của Thánh tổ cũng không còn xa nữa.
Sau khi thưởng thức xong café lấy cớ phải về sớm không thì về chùa trời sẽ tối khó đi Diệu Chân xin phép về trước có lẽ ông ta muốn sớm truyền đạt ý tưởng của Mạnh tới các đệ tử để cùng bàn cách tiến hành. Sau khi tiễn khách ra tận cửa Trần Quang Khải quay lại thủy đình nói chuyện với Mạnh. Trần Quang Khải nói với Mạnh
-Vừa rồi sau khi đoàn đi sứ trở về bẩm báo Đức Vua rất mừng và nói chờ ngươi về sẽ ban thưởng lớn. Ngoài ra những xưởng do ngươi thành lập cho triều đình cũng thu được lợi nhuận vượt cả kỳ vọng, nhờ đó Triều đình cũng có tiền để củng cố q·uân đ·ội và thưởng cho con cháu trong họ tộc. Ta cũng đỡ đau đầu về việc giải quyết các việc trong Họ tộc về tiền bạc và cúng lễ. Tuy nhiên gần đây các họ tộc khác đang gây sức ép với Đức Vua về việc phải chia sẻ quyền lợi với họ nên Đức Vua cũng đã bàn bạc với ta tuy nhiên chưa có giải pháp nào thỏa đáng. Đức Vua bảo chờ ngươi về để cùng bàn bạc tính kế sách cho vẹn toàn.
Mạnh gật đầu nói.
-Cháu cũng có nghe qua việc này, cháu đã tận hiến cho triều đình để giúp vua vượt qua khó khăn sau họa binh đao. Lúc này phân chia quyền lợi thế nào là quyền của Đức Vua cháu cũng không có ý kiến gì. Chỉ mong mọi người đoàn kết đồng lòng vì hiểm hỏa binh đao cũng còn chưa hết.
Quang Khải vuốt chòm râu đã điểm bạc gật gù nhìn anh nói
-Tuổi còn trẻ mà nghĩ được như cháu quả là hiếm, ngay con em trong họ Trần cũng chẳng mấy người nghĩ được như cháu.
Mạnh tiếp lời
-Tuy nhiên theo cháu việc phân chia cũng phải hợp lý để các họ phân suy bì. Cháu có một cách có lẽ làm họ hài lòng mà Triều đình có thêm khoản thu.
Trần Quang Khải tò mò hỏi
-Cháu có cách gì cứ nói, ta cũng đang đau đầu chưa nghĩ ra cách gì vẹn toàn.
Mạnh đáp
-Ta có thể ước tính lợi nhuận ước tính trong ba năm tới và tài sản hiện tại để thành lập xưởng gọi là giá trị của xưởng đó. Sau đó chia thành các cổ phần nhỏ giá trị ban đầu mỗi cổ phẩn là một lạng bạc. Ví dụ ta có giá trị xưởng là một vạn lạng bạc thì chia thành một vạn cổ phiếu. Sau đó triều đình giữ lại năm phần, năm phần còn lại mang ra đấu giá. Ai trả hơn thì cổ phiếu thuộc về người đó. Sau này lợi nhuận hàng năm sẽ chia theo cổ phiếu. Tuy nhiên bí quyết làm thì vẫn do triều đình nắm giữ vì triều đình nắm một nửa cổ phần của xưởng đó rồi. Sau này có phát triển thêm các xưởng mới thì cứ theo số cổ phiếu nắm giữ mà chia lợi nhuận.
Trần Quang Khải gật gù
-Cháu nói sơ qua ta thấy có vẻ khả thi, nhưng việc tính toán và định giá chắc cần phải có thời gian. Hơn nữa liệu họ có đồng ý mua cổ phiếu không.
Mạnh giải thích
-Hiện tại lợi nhuận các nhà xưởng của triều đình đang rất cao, một vốn phải mười lời hơn cả việc thu tô ruộng đất hay buôn bán nên các Họ thế gia mới thấy tối mắt. Nên cháu chắc họ sẽ tranh nhau mua bằng mọi giá. Có thể giá cổ phiếu sẽ tăng gấp ba lần.
Trần Quang Khải theo thói quen vuốt chòm râu và gật đầu.
-Cái này chắc cần cháu hỗ trợ thêm để tính toán cho hợp lý và tổ chức đấu giá sao cho được giá cao.
Mạnh khẳng khái nói.
-Việc vì triều đình dù khó khăn mấy cháu cũng không chối từ.
Hai người đàm đạo đến chiều muộn Mạnh mới lên xe ra về, Quang Khải tiễn anh ra tận cổng sau khi nhìn xe của Mạnh đi xa thì vội trở vào thư phòng. Ông vội viết tấu chương nêu các ý tưởng của Mạnh để gửi cho Đức Vua. Mạnh lên xe đi về nhà vừa tới cổng bước xuống xe đã có tiếng người gọi phía sau. Mạnh quay lại thì nhận ra là Thượng thư Lễ bộ Dương Thiên. Ông ta đi lại phía anh cười nói
-Chú Mạnh mới đi sứ xa về không ở nhà nghỉ ngơi đã đi đâu chơi à.
Mạnh cười đáp lễ
-Cháu cũng tranh thủ đi thăm một số người quen.
Dương Thiên nói
-Đáng lẽ để cháu nghỉ ngơi, nhưng ta mới mua được một số cổ vật từ lâu đời có lẽ từ thời vua Lê Đại Hành. Biết chú là người mê đồ cổ và có kinh nghiệm môn này lên định mời ngày mai chú rảnh dỗi qua ngắm và cho ta một số đánh giá.
Mạnh nghĩ thầm không nghĩ mình mới về, tin tức đã rò rỉ ra các thế gia bắt động tiến hành rồi. Anh cười đáp lễ
-Đợt này cháu mới về lên còn phải đi thăm họ hàng người quen, xin phép ngài tầm nửa tháng nữa cháu sẽ thu xếp qua thăm ngài.
Dương Thiên cười tít mắt làm bộ râu rung bần bật.
-Cứ thế nhé, nửa tháng nữa ta sẽ cho người qua đón cháu.
Nói xong ông ta vẫy gia nô mang võng tới chở ông ta đi. Nhìn theo Dương Thiên đi xa Mạnh lắc đầu sóng ngầm ở kinh đô đã bắt đầu nổi lên.