Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 16: . Đến mừng thọ



Chương 16. Đến mừng thọ

Thấm thoát đã đến ngày mừng lễ thượng thọ của gia chủ Trúc Sơn Trang, có hẹn trước nên ông Hợi cho xe ngựa xuống làng đón anh từ sáng sớm. Để làm quà chúc mừng anh đổ thuốc Enjuvate có chức năng trẻ hóa tế bào gốc và canxin magie để tăng can xi rất cần cho người có tuổi vào hai chiếc bình sứ đẹp kèm theo mảnh giấy ghi liều lượng sử dụng để trong một hộp gỗ sang trọng. Bản thân anh diện bộ áo dài bằng gấm màu đen, phải nói ông thợ may cắt rất khéo mặc bộ áo anh cảm giác giống liền anh trong các phim tài liệu về dân ca quan họ Bắc Ninh. Sau khi lên huyện anh ghé qua cửa hàng của ông Hợi đón ông đi cùng. Khi gần đến nơi anh thấy xe ngựa ra vào tấp nập đúng câu thơ của đại thi hào Nguyễn Du “ ngựa xe như nước, áo quần như nêm “.

Khi hai người gần đến nơi phải xuống xe đi bộ vào, để xe ngựa tìm chỗ trống đậu do lượng vào quá đông. Khi đến cổng thấy lão quản gia và gia nô đang đứng cổng chào đón khách. Nhìn thấy anh từ xa lão quản gia ghé tai dặn dò gia nô bên cạnh rồi thấy người gia nô chạy vào bên trong. Khi hai người đến gần viên quản gia nở nụ cười chủ động ra đón

- Làm phiền hai vị quá bộ mấy bước gia chủ sẽ sớm ra đón.

Sau khi hai người đi vào được trăm mét thấy gia chủ chay ra, so với hôm trước thì sắc mặt hồng hào khỏe hơn rất nhiều. Đi bên cạnh có hai người một người hơn bốn mới khuôn mặt hao hao giống người con thứ hai anh đoán đây chắc là người con cả là tòng sự ở phủ Chiêu Văn, một người mặc quần áo kiểu gia nô. Đến gần gia chủ chủ động lên tiếng trước.

-Quý hóa qua hôm nay có thầy Mạnh đến thăm hôm trước còn gửi tặng lão mười vò rượu quý lão rất cảm kích chưa biết làm sao để trả ơn.

Mạnh cũng đáp lễ, anh lấy cái hộp trên tay ông Hợi kính cẩn đưa cho gia chủ.

-Nhân dịp sinh nhật, Mạnh có ít thuốc có thể giúp ngài trẻ và khỏe ra. Chúc ngài “Phước như Đông Hải Thọ tỷ Nam Sơn.”

Gia chủ đỡ lấy rồi ra hiệu cho gia nô bên cạnh cầm hộ, mấy người vừa đi vừa hàn huyên. Được một đoạn gia chủ nói.

-Hôm này nhà có việc nên lão phải đi tiếp đón khách mong thầy thông cảm, con trai cả của lão sẽ thay mặt lão tiếp đón thầy.

Sau khi chào hai người, người con trai cả dẫn hai người đến đình lần trước, ông Hợi đoán ý người con cả một gặp riêng Mạnh nên cũng kiếm cớ đi gặp bạn bè nên cũng rời đi. Đến chỗ đình lần trước ngời con cả pha trà và tự giới thiệu.

-Giới thiệu với thầy tôi là Tùng con trai cả, hiện đang làm tùng sự tại phủ Chiêu Văn. Lần trước bố tôi bị ốm tôi lại theo tướng quân đi tuần xa nên không biết tin. Lúc về mới biết thì ông đã khỏi rất cám ơn thầy.

Mạnh xua tay.

-Gia chủ giúp chúng tôi làm ăn, khi ngài bị bệnh giúp đỡ ngài việc trong khả năng thì nên làm, xin ông đừng khách sáo xin ông cứ coi tôi như con cháu trong nhà cho tiện xưng hô.



Thấy Mạnh thoải mái như vậy ông Tùng cũng không khách sáo.

-Xin hỏi cháu Mạnh quê quán ở đâu gia cảnh thế nào.

Khi nghe Mạnh kể anh gia cảnh bố mất từ khi còn nhỏ, mẹ cũng mới mất được ba năm định đến nương tựa ông chú nhưng ông chú cũng mới mất nên phải ở tạm làng ông chú để dạy học và tìm cơ hội thi cử để tìm công danh ông Tùng trầm tư suy nghĩ một lát rồi đề nghị

-Nói thật với cậu là hiện tại tình hình nước ta đang rất căng thẳng. Mông Cổ sau khi đánh bại nhà Tống lập nên nhà Nguyên. Hiện đang ngấp nghé tìm cách xâm chiếm nước ta. Nhiều lần đòi vua ta vào chầu, rồi đòi mượn đường đánh Chiêm Thành. Ngài Chiêu Văn dự đoán nhanh thì hai năm chậm thì ba năm quân Mông Cổ sẽ chiếm nước ta nên việc khóa thi dự kiến hai năm nữa chắc chắn sẽ không tổ chức được.

Ông dừng một lúc để Mạnh hiểu tình hình thế cuộc và quan sát thấy Mạnh bình thản như đã dự tính trước lại tiếp tục.

-Tôi có ý thế này do thân cận với tướng quân nên tôi có thể tìm cách tiến cử ngài. Chiêu Văn cũng chỉ hơn cậu vài tuổi, ngài cũng là người học cao hiểu rộng lấy lễ đón hiền tài. Hiện dưới trướng ngài nhiều kỳ nhân dị sĩ người nước Tống cũng được ngài tiếp đón trọng thị và tin dùng. Không biết ý cậu thế nào ?

Trước khí đến đây Mạnh cũng đã suy nghĩ về việc nên về dưới trướng ai. Ưu tiên số một là đầu quân dưới trướng vị tướng Trần Hưng Đạo nhưng dưới trướng ngài có quá nhiều người tài như Phạm Ngũ Lão, Yết Kiêu, Dã Tượng, Nguyễn Địa Lô ...toàn những người giỏi võ nghệ có thể lấy đầu tướng địch trong đám nghìn quân, có biệt tài riêng như giỏi bơi lặn, hay bài binh bố trận. Với khả năng của mình thì rất ít cơ hội để thi thố tài năng và tin dùng. Tướng Trần Nhật Duật tầm tuổi mình không chỉ có tài cầm quân mà còn là người biết hưởng thụ am hiểu ngoại ngữ, âm nhạc, thơ văn đặc biệt đối với người dưới rất nhân từ với gia nhân trong nhà không dùng roi vọt để nếu có tội nặng thì nói rõ cho hiểu mới t·rừng t·rị. Ông được mệnh danh là nhà ngoại giao số một thời Trần nên có nhiều cơ hội cho mình thân cận. Qua Trần Nhật Duật có thể tiếp xúc với các vị tướng lãnh hàng đầu Đại Việt cũng như nhà vua. Tính toán như vậy nên sau khi giả vờ trầm mặc để suy nghĩ một lát Mạnh nói.

-Vâng Mạnh tuân theo ý của chú.

Thấy Mạnh nhận lời gọi mình bằng chú cho thân mật ông Tùng mỉm cười.

-Để tiện cho việc tiến cử tôi sẽ nhận cậu là cháu họ hàng xa. Không biết ngoài y thuật cậu có sở trường về môn gì không ?

Đã tính toán trước nên anh tranh thủ thể hiện bản thân. Giả vờ khiêm tốn anh kể

-Cháu có học thêm một chút về thuật tạo vật đơn giản thì như cách tạo đồ dùng sinh hoạt như rượu, phức tạp thì có thể tạo đồ vật g·iết người xa nghìn thước t·iếng n·ổ như lôi g·iết một lúc nhiều người. Ngoài ra còn nhiều loại hỏa khí khác có thể g·iết cả nghìn người trong tích tắc.

Ông Tùng giật mình.



-Dưới trướng của ngài Chiêu Văn có một số công tượng trước trong q·uân đ·ội nhà Tống có chế tạo loại hỏa pháo có thể g·iết người trong năm trăm bước mà cậu còn thế chế tạo v·ũ k·hí thể g·iết ở khoảng cách gấp đôi thì đúng là thần khí. Tôi sẽ sớm tìm cách bẩm báo chuyện này lên ngài.

Mạnh biết cuối thời nhà Tống đã chế tạo được những khẩu pháo đầu tiên nhưng ở mức thô sơ. Nó chỉ là ống đồng bịt một đầu nhồi thuốc súng và đạn chưa tạo thành bộ phận buồng đốt và nòng riêng biệt cũng như cách phối chế thuốc chưa chuẩn nên chưa thể bắn xa. Lịch sử ghi nhận lần sử dụng pháo với đạn đẩy bằng thuốc nổ trên chiến trường đã được ghi lại lần đầu là vào ngày 28 tháng 1 năm 1132 khi tướng Hàn Thế Trung của Nam Tống dùng thang mây và hoả pháo để đánh thành Kiến Châu. Trước gia đình có nghề đúc đồng nên anh cũng từng phụ bố đúc chuông, tượng và mô hình súng thần công cơ nhỏ cho khách hàng. Anh tin với kiến thức và tay nghề của mình anh có thể tạo ra loại súng tốt hơn các thợ thủ công dưới trướng Chiêu Văn. Ngoài ra còn hỏa hổ của q·uân đ·ội Tây sơn hay nỏ liên châu của An Dương Vương anh cũng đã xem trên you tube nên hiểu nguyên lý có thể lần mò chế tạo được.

Hai bên đang say sưa nói chuyện thì đột nhiên có tiếng nói vang lên từ xa.

-Huynh đài ở nơi này à, thấy gia nô bảo huynh đang tiếp khách ở vườn nên ta ra tìm xin chén nước nhạt. Không làm phiền huynh chứ.

Hai người nhìn ra thấy một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi mặc quan phục màu vàng đang đi đến, người ngày cao tầm một mét sáu, chân khá dài mũi khoằm cánh mũi hẹp đôi môi mỏng khuôn mặt vẻ lãng tử đang đi tới. Dáng đi rất trầm ổn của người luyện võ, từ xa tiếng nói đã vọng đế chứng tỏ nôi lực sung mãn. Ông Tùng cười lên tiếng.

-Khánh Dư đệ đến đây dùng trà, ta đang thay cha tiếp khách quý.

Khi bước vào đình Mạnh đứng lên chắp tay thi lễ, người khách có vẻ ngạo mạn nên chỉ gật đầu có lệ, ông Tùng thấy vậy nhíu mày nhưng vẫn giới thiệu.

-Đây là thầy Mạnh hôm trước có chữa bệnh cho cha. Thầy là người của phái Quỷ Cốc, rượu mà đệ quan tâm cũng là chú ấy làm ra. Còn đây là Nhân Huệ Vương Trần Khánh Dư.

Nghe đến đây Khánh Dư thay đổi hẳn thái độ, chắp tay thi lễ Mạnh.

-Vừa rồi không biết nên thất lễ mong thầy chớ trách.

Mạnh cười và đáp lễ coi như bỏ qua, Khánh Dư chủ động bắt chuyện.

-Hôm trước ở kinh thành uống rượu của thầy làm ta rất thích đợt này đang định đến gặp Gia chủ để bàn việc hợp tác kinh doanh bán rượu cho các khách thương bên đất Nguyên không ngờ gặp đúng người ở đây. Ta muốn hợp tác với ngươi trong đó ta vẫn để bên Trúc Gia Trang độc quyền ở thành Thăng Long còn lại ta phụ trách tất thầy thấy sao.

Khánh Dư nghĩ với địa vị Vương tử như mình, nhiều kẻ còn muốn chủ động kết thân nên chắc chắn Mạnh sẽ không từ chối. Đang hợp tác với Gia chủ Trúc gia về rượu nên Mạnh không muốn bán cho người khác để hỏng mối quan hệ, nhất là có ông Tùng đang giúp anh tiến cử với Chiêu Văn Vương nên anh nói.



-Tiếc là việc rượu tôi đã hợp tác với Trúc Gia nên không thể hợp tác với tướng quân. Nhưng tôi có sản phẩm này hy vọng tướng quân thích thú.

Anh lấy ra hai binh nhỏ đựng nước hoa, khi ở nắp lọ thứ nhất ra lát sau hương thơm tỏa khắp phòng, anh giới thiệu.

-Cái này là nước hoa cho nữ giới, nếu bôi nên người sẽ tạo mùi thơm che mùi cơ thể tạo cảm hứng cho đàn ông tôi tin phụ nữ sẽ rất thích.

Khánh Dư cẩn thận cầm lọ nước hoa lên đưa lên mũi ngửi rồi đổ một ít ra lòng bàn tay chăm chú quan sát. Là người thanh thạo trong tình trường Khánh Dư quá hiểu phụ nữ anh gật đầu.

- Không biết giá cả thế nào.

Mạnh không nói mà đóng lọ thứ nhất, chờ một lát cho nhạt mùi hương rồi mở tiếp lọ thứ hai

-Cái này là nước hoa cho đàn ông, tác dụng như loại thứ nhất tướng quân dùng thử.

Theo hướng dẫn của anh Khánh Dư bôi một ít lên cổ áo, ngực và cánh tay. Im lặng một chút để thụ hưởng mùi hương Khánh Dư chậm rãi mở mắt đánh giá.

-Khá thú vị.

Mạnh cười nói.

-Hôm nay là ngày vui của Gia chủ không tiện bàn việc ở đây, hẹn ngài sáng ngày mai qua cửa hiệu trên phố huyện gặp nhau bàn công chuyện.

Thấy Mạnh nói vậy Khánh Dư cũng không ép, quay sang hỏi ông Tùng.

-Toản nhi có về cùng Khánh huynh không.

Ông Tùng nói.

-Có về cùng chắc đang ở nhà dưới chơi với mấy đứa trẻ, tối dự tiệc kiểu gì nó cũng có mặt.

Đang nói chuyện có gia nô vào mời mọi người lên dự tiệc nên mọi người đều đứng dậy đi ra sân căn nhà chính để dự tiệc mừng thọ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.