Sau khi thành công với công thức thuốc nổ, anh bắt đầu đúc pháo. Giai đoạn đầu của hỏa pháo làm bằng đồng vì đồng dẻo dễ đúc và nhanh nguội pháo. Nhưng cái dở của đồng là sức bền kém nên không thể bắn xa do nếu nhồi nhiều thuốc dễ bị nổ hoặc nứt nòng. Sau này chủ yếu đúc súng bằng gang hoặc thép thì súng bắn xa hơn, sức công phá mạnh hơn. Mạnh chủ yếu làm nghề đúc đồng nên anh không muốn mất thời gian để nghiên cứu đúc súng bằng gang hoặc thép. Thời này chủ yếu là đúc ra gang, sắt và thép chỉ chủ yếu làm đồ nhỏ như đao kiếm bằng cách bách luyện thức là cho vào lò gõ nhiều lần là loại dần tạp chất. Các kiểu lò luyện thép như mấy tiểu thuyết xuyên không xây dựng rất phức tạp và mất nhiều thời gian.Mạnh không muốn tốn tiền lấy ra từ hệ thống.
Các thợ ở đây chủ yếu cũng đúc đồng bằng cách làm khuôn cát, sử dụng khuôn sáp chỉ mỗi Chu Phàm biết nhưng cũng chưa làm đồ to bao giờ. Để thử sức bền lòng pháo Mạnh cho làm bằng khuôn cát cho nhanh bỏ qua các họa tiết trang trí. Súng đúc bằng đồng dài hai mét, đường kính đuôi súng là bốn mươi centimet thuôn dần ra đầu súng là hai mươi centimet. Giữa thân súng là 2 quai hình gắn song song dọc thân súng để dễn luồn dây khi cần chuyển pháo. Có hai trục bên hông súng phần giữa súng để gắn vào bệ đỡ. Nòng súng dày năm centimet, có cốc mồi phần đuôi súng để châm lửa điểm hỏa, viên đạn đá có đường kính mười centimet bằng quả cam to. Nhìn năm khẩu súng ra lò, anh quyết định dùng chúng để thử sức bển của nòng bằng cách tăng dần liều lượng thuốc pháo bắt đầu từ 6 lạng thuốc pháo. Khi bắn phát đầu tiên súng nổ xong lật nghiêng, đạn bay ra ngoài hóa ra anh quên không cố định bệ súng, đúng là súng bắn trong phim và ngoài thực tế khác hẳn nhau. Trước khi bắn phải cố định bệ súng, sau này anh cho làm càng súng để cố định lúc bắn.
Mạnh nạp thuốc và đạn vào súng rồi bắn thử, súng bắn thủng bức tường khoảng cách một nghìn bước, anh tiếp tục cho tăng thêm lượng thuốc súng mỗi lần một lạng thuốc pháo và kéo dãn khoảng cách. Cuối cùng ở khoảng cách một nghìn bốn trăm bước thì súng nổ toác cả phần đuôi súng, anh quyết định dừng lại và giảm lượng thuốc. Khẩu súng sau bắn thủng bước tường với khoảng cách một nghìn hai trăm bước khi nhồi tròn 1 cân thuốc pháo. Mỗi lần thử pháo anh đều cẩn thận đứng khá xa, người châm ngòi sau khi châm xong cũng chạy về xa đề phòng súng nổ nòng.
Mạnh quyết định sản xuất hàng loạt, lúc này anh chuyển sang dùng khuôn sáp để khẩu pháo trông thẩm mỹ hơn. Lúc này Mạnh dạy các công tượng cách làm khuôn sáp đúc súng thì từ nể phục các công tượng chuyển sang kính phục coi anh như người thầy của họ. Khẩu súng đầu tiên Mạnh cũng muốn thiết kế cho mỹ thuật để không chỉ bắn mà còn có thể trang trí. Súng đúc bằng đồng dài hai mét, đường kính đuôi súng là bốn mươi centimet thuôn dần ra đầu súng là hai mươi centimet. Giữa thân súng là hai quai hình rồng cách điệu được chạm khảm công phu, gắn song song dọc thân súng. Hai tai súng hình trụ để gắn súng vào giá đỡ. Trên bề mặt có các dòng chữ Hán, được khảm bạc chìm, ghi kích thước, trọng lượng thuốc nổ và cách s·ử d·ụng s·úng để người dùng dễ sử dụng.
Sau khi đúc xong mọi người đều trầm trồ vì khẩu súng như một tác phẩm nghệ thuật. Sau khi nạp đạn bắn bằng đá hình cầu đường kinh đạn là mười centimet mọi người bắn thử tại t·rường b·ắn, súng đã có thể bắn thủng bức tường cách xa một nghìn hai trăm bước chân.
Thành công bước đầu Mạnh cho thợ sản xuất thêm súng thần công cỡ lớn hơn với chiều dài đến ba mét đường kính lòng trong 20 cm, mỗi súng nặng bốn trăm cân. Súng này chủ yếu để đặt ở các pháo đài, thành quách để phòng thủ vì súng nặng khó di chuyển. Sau khi đúc xong bắn thử súng có thể bắn đến khoảng cách 1800 bước chân với một cân rưỡi thuốc nổ. Mạnh biết nếu súng đúc bằng gang thì khoảng cách có thể nên tới hơn hai nghìn bước chân nhưng thời gian không cho phép nên anh ngừng việc phát triển tiếp mà cho đúc hàng loạt. Lúc này cũng đã tròn một tháng nên anh nhờ ông Tùng nhắn với Chiêu Văn Vương việc đúng súng đã thành công mời Vương Gia đến sớm để thử súng.
Nhận được thông báo của anh Chiêu Văn Vương rất mừng mặc dù mới đi luyện binh về nhưng cũng hẹn anh ba ngày sau sẽ đến. Mạnh cho người chuẩn bị thao trường để Chiêu Văn Vương thử uy lực của súng thần công. Ngày hôm đó Chiêu Văn Vương cùng ba mươi người là các vị tướng dưới trướng và các quan thân tín dưới quyền có cả chú Tùng cũng có mặt. Mạnh ra cửa, cùng các công tượng đón tiếp, sau khi hành lễ thì anh rồi dẫn Chiêu Văn Vương ra thao trường thử súng.
Để đề phòng đạn lạc, Mạnh cho sửa bãi đất ngoài đê thành thao trường thử súng, mọi người đứng trên đề nhìn xuống những khẩu súng để dưới đê. Dưới ánh nắng mặt trời những khẩu pháo bằng đồng sáng bóng trông như những khối vàng rất bắt mắt. Mạnh dâng lên cho Vương gia chiếc ống nhòm thế kỷ 16 mà anh cắn răng mua trong hệ thống.
-Thưa Vương Gia đây là “ thiên lý nhãn “ của thầy tặng cho tại hạ. Nay dâng cho Vương Gia để ngài quan sát cho rõ.
Chiêu Văn Vương cầm lên và nhìn theo hướng dẫn của Mạnh, ống nhòm thế kỷ 16 của Châu Âu tuy sơ khai những cũng phóng to các vật lên nhiều lần nhìn cũng tương đối rõ tất nhiên không bằng ống nhòm hiện đại. Chiêu Văn Vương gật đầu đúng là “kỳ xảo đoạt thiên công “
Nhìn khẩu pháo lớn chuẩn bị khai hỏa Chiêu Văn Vương ước lượng khoảng cách tới bức tưởng mục tiêu và đoán.
-Chắc phải tầm một nghìn tám trăm bước nếu bắn trúng ở khoảng cách này thì quá tốt rồi.
Mạnh không nói gì, anh ra phất cờ cho người công tượng tiến tới châm ngòi. Một t·iếng n·ổ vang lên, viên đạn rít lên bay thẳng tới bức tường. Ầm, bức tường sụp một mảng lớn. Chiêu Văn Vương gật đầu.
-Súng tốt.
Một viên tùy tướng bên cạnh
-Có hiệu quả với địch ở khoảng cách xa đến ba tầm tên bắn nhưng nếu như quân địch áp sát mà vẫn bắn hiệu quả thì hoàn hảo.
Có người phản đối.
-Ngài quá tham rồi, thường những v·ũ k·hí đánh xa thì bất lợi đánh gần như cung tên, hay giáo cũng vậy. “Một tấc xa một tấc lợi “.
Mạnh đứng gần không nói gì, anh phất cờ những người công tượng mang hai mươi người rơm đến cách khẩu pháo năm mươi bước chân, một người nhồi thuốc nổ sau đó đút vào đó một ống tre bên trong nhét đầy bi gang. Ầm một tiếng mảnh bi bắn ra găm đầy vào hai mười người rơm, những người rơm thủng lỗ chỗ như cái sàng. Nếu là người thật thì hai mươi người này coi như tử thương toàn bộ.
Mạnh lại phất cờ các công tượng lại kéo năm khẩu pháo nhỏ tiến lên cách bức tường thứ hai một nghìn hai trăm bước chân. Sau khi ngắm xong năm khẩu pháo đồng loạt bắn bức tường thứ hai đổ xuống. Mọi người đều trầm trồ có người đã quay sang chúc mừng Vương Gia có thần binh lợi khí. Lúc này trong t·rường b·ắn lại xuất hiện một đám người rơm. Mạnh phất cờ, tiếng vó ngựa từ xa vang tới, một chiếc xe song mã xuất hiện. Trên xe có một khẩu pháo nhỏ dài chừng tám mươi phân, tai pháo gắn với một giá đỡ, giá đỡ đóng lên một thép đóng xuống sàn, khẩu pháo có thể xoay được. Xe ngựa dừng lại trước đám người rơm tầm năm bước chân và khai hỏa, đạn bi bắn ra làm đám người rơm thủng lỗ chỗ sau đó xe quay lại thoát đi. Vương Gia lấy ống nhòm lên nhìn kỹ chiếc xe ngựa và nhận ra đó là chiếc xe ông tặng cho Mạnh nhưng nó đã tháo nóc và thành để hoán cải thành xe để pháo. Như đoán được ý nghĩ của Vương Gia lên Mạnh nói
-Xin lỗi ngài, vì công việc gấp nên không có thời gian để đóng xe ngựa, tại hạ đành mạn phép sửa xe của ngài.
Vương Gia xua tay
- Ta đã tặng cho ngươi thì ngươi cứ dùng đứng bận tâm. Phép dùng hỏa pháo của ngươi rất hay. Để ta trình lên Đức Vua mời ngài ngự lãm để trang bị cho q·uân đ·ội.
Mạnh vội nói.
-Hiện thần còn thử nghiệm thêm một số loại v·ũ k·hí mới, xin Vương Gia chờ thêm hai tháng nữa. Lúc xong mời Hoàng Thượng cũng chưa muộn, Hoàng Thượng bận trăm công nghìn việc không phải lúc nào cũng rảnh rỗi để đến ngự lãm. Thần muốn Hoàng Thượng đến một lần xem tất cả các vật thần chế tạo.
Chiêu Văn Vương suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
-Ngươi nói có lý, vậy hai tháng nữa phải hoàn tất và báo cho ta. Cần gì cứ báo ta sẽ hoàn toàn ủng hộ ngươi. Hôm nay ta rất vui, ban thưởng mỗi công tượng hai lạng bạc, riêng ngươi và người quản Chu Phàm mỗi người mười lượng cùng hai tấm lụa. Tối nay hai người đến phủ ta mở tiệc ăn mừng.
Chiêu Văn Vương nói lớn với những người đi theo.
-Hôm nay đã thành công việc đúc súng, ta mở tiệc ăn mừng tại Phủ lúc tối nay, các người đến dự đông đủ nhé.
Mọi người đồng thanh tạ ơn Vương Gia, rồi tất cả kéo nhau ra về. Mạnh nhìn theo sau đó anh cũng cưỡi ngựa ra về. Một tháng nay anh cũng tranh thủ tập cưỡi ngựa lên tuần trước anh mới nảy ra ý định sửa chiếc xe ngựa thành xe chiến xa.