Sáng hôm sau Mạnh tỉnh dậy mặt trời đã lên rất cao, chắc tầm giờ Thìn ( hơn 9 giờ sáng ) anh nhớ lại đêm qua như một giấc mơ. Đến nay đã hai năm tuổi chưa mảnh tình vắt vai phần vì nghèo, phần thì tiêu chuẩn anh chọn cũng khá cao phải xinh như người mẫu nên mặc dù có vài lần đi Quất Lâm cùng đám bạn nhưng chưa bao giờ anh được cảm giác thăng hoa như tối qua. Quay sang một bên thấy Quỳnh Dao vẫn gối đầu vào tay anh ngủ, tay đang gác trên ngực anh với làn da trắng như trứng gà bóc. Anh muốn lười biếng nằm đến trưa vì người vẫn khá mỏi mệt nhưng còn một số việc cần phải làm nên Mạnh quyết định dậy dù trong lòng vẫn nuối tiếc. Mạnh hôn nhẹ lên đầu Quỳnh rồi nhẹ nhàng nhấc tay cô gái ra khỏi ngực mình rồi ngồi dậy.
Lúc này Quỳnh Dao tỉnh giấc, nàng khẽ nói.
-Chàng chờ chút để th·iếp chuẩn bị cho chàng.
Quỳnh Dao ngồi dậy nhưng bất chợt nhăn mặt vì đau bên dưới, lần đầu tiên của nàng mà Mạnh lại như hổ đói không chỉ một lần, thấy vậy Mạnh ân cần hỏi.
-Em đau lắm ah.
Quỳnh Dao đấm nhẹ vào vai anh, nũng nịu.
-Lần đầu tiên của người ta mà chàng như hổ đói đòi hết lần này đến lần khác ai mà chịu nổi.
Mạnh an ủi.
-Ta xin lỗi, lần sau ta sẽ đền cho nàng.
Quỳnh dao khoác chiếc áo đi ra phía sau nhà chuẩn bị nước cho Mạnh rửa mặt. Sau đó giúp anh mặc áo và chải tóc, nhìn Quỳnh Dao chăm sóc cho anh chu đáo Mạnh thấy cả động vì chưa bao giờ được người con gái nào chăm sóc cho mình như vậy. Sau khi xong xuôi Mạnh đứng dậy Quỳnh Dao nói khẽ.
-Lúc nào rảnh thì chàng đến đây nhé, đừng quên th·iếp.
Mạnh cốc nhẹ vào đầu Quỳnh Dao trêu.
-Ngốc ạ, ta về nhà lấy tiền để chuộc than cho nàng. Giờ nàng chuẩn bị đi lát nữa ta quay lại chuộc thân xong về mà hầu hạ ta tiếp tối nay.
Quỳnh Dao cảm giác mình nghe nhầm, nàng không nghĩ một chàng trai có công danh, tài năng như Mạnh lại quyết định chuộc nàng nhanh như thế, số tiền ba trăm lượng không phải là nhỏ bằng lương của một quan hàng tam phẩm một năm lên hỏi lại.
-Chàng đừng đùa th·iếp !
Mạnh nghiêm mặt dọa.
-Ta có không thời gian đùa với nàng, nếu nàng không thích thì thôi vậy.
Quỳnh Dao cuống quit
-Đâu có th·iếp tưởng chàng đùa, vậy để th·iếp chuẩn bị chàng chờ một tý.
Quỳnh Dao đi đến chiếc rương ở góc phòng mở khóa lấy ra một cái túi đưa cho Mạnh và nói.
-Mấy năm qua th·iếp tích cóp được chút ít, coi như là góp để chàng chuộc th·iếp mong chàng đừng từ chối.
Mạnh trấn an.
-Ta tuy không giàu có, nhưng việc của nàng ta lo được, nàng giữ lấy sau này có việc mà còn tiêu. Giờ ta đi kẻo muộn nàng chuẩn bị đi nhé.
Quỳnh Dao tiễn Mạnh ra cửa và dõi theo bóng anh với anh mắt đầy hi vọng. Ông trời đã cho nàng cơ hội thoát khỏi nơi nhơ nhuốc này, lên nàng sẽ không muốn bỏ lỡ, quay vào nhà nàng vội thu dọn đồ đạc để chờ Mạnh tới đón.
Lúc này Mạnh đã thuê xe ngựa để đi về nhà, sau v·ụ c·háy ông Tường đã cho sửa sang lại. Nhân tiện ông mua thêm mảnh đất phía sau nhà cất một khu nhà riêng biệt cho Mạnh với lối đi được ngăn riêng cho anh thoải mái đi sớm về muộn. Căn nhà bằng gỗ lợp gói vảy ốc ba gian khá rộng, diện tích khoảng tám mươi mét vuông. Nhiều khi Mạnh kêu ở một mình nên thấy khá rộng, ông Tường cứ đùa để sau này anh còn cưới vợ, có khi ba bốn bà lại thấy chật trội lại phải xây thêm. Mạnh về mở rương lấy tiền rồi quay lại gặp t·ú b·à. Đến nơi thấy anh t·ú b·à tươi cười nói.
-Thấy Quỳnh Dao nói cậu muốn chuộc nó, nói thật lòng ta không nỡ xa con bé nhưng thấy anh là người tốt sau này cuộc sống nó sẽ đỡ khổ lên ta bằng lòng.
Sau khi Mạnh giao đủ tiền t·ú b·à nói.
-Đây là khế ước b·án t·hân của nó, còn đứa nô tỳ vẫn theo Quỳnh Dao hai đứa không nỡ sao nhau không sướt mướt suốt, thôi ta tặng cho Quỳnh Dao coi như của hồi môn anh cầm luôn khế ước của nó. Sau này anh thích thì cho nó làm nha hoàn thông phòng luôn.
Tập tục nha hoàn thông phòng của giới nhà giàu người Hoa, sau này giới thượng lưu Đại Việt cũng bắt chước theo. Nha hoàn thân tín của vợ có thể ngủ với ông chủ khi bà chủ ốm hoặc đến ngày. Nếu được ông chủ thích thì có thể làm lẽ, sinh con trai thì địa vị càng cao. Mạnh là người hiện đại chưa quen lắm với tập tục này nhưng anh cũng không từ chối, có người giúp đỡ Quỳnh Dao cơm nước, giặt giũ cũng là điều tốt anh giờ cũng chẳng thiếu tiền. Đến ruộng đất Hoàng thượng ban tặng thỉnh thoảng ghé qua cũng không quan tâm lắm đến việc thu tô anh nhờ luôn ông Tùng thuê người quản lý giúp. Gần đây một số thân binh gia đình khó khăn anh có đến đó làm và miễn luôn thu tô trong năm năm để gia đình họ an cư lạc nghiệp.
Sau khi anh cầm giấy tờ ra, t·ú b·à mời anh ngồi uống nước chờ bà báo cho Quỳnh Dao. Một lát sau thấy Quỳnh Dao và nha hoàn đi ra, đồ đạc của hai người cũng không nhiều nên Tú bà cho người mang giúp ra. Đến nơi Quỳnh Dao sợ phật lòng nên giải thích.
-Nô tỳ của th·iếp đi theo th·iếp cũng mấy năm nó cũng là đứa chăm lo cho th·iếp lúc ốm đau chị em thân tình như ruột thịt, giờ thấy th·iếp rời khỏi đây nó cũng buồn khóc suốt t·ú b·à thấy vậy nên cho đi theo th·iếp, việc này chưa báo trước với chàng mà th·iếp tự tiện quyết định mong chàng không trách.
Mạnh gật đầu nói.
-Việc nhỏ này nàng tự quyết định là được, nhà ta có mấy trăm thửa rộng cũng chẳng thiếu gạo.
Mạnh và Quỳnh Dao lên xe ngựa đi về nhà, t·ú b·à ra tận cửa đưa tiễn dặn dò Quỳnh Dao rất ân cần, dặn lúc nào rảnh qua bà chơi. Lúc xe chạy một đoạn Tú bà còn nhìn theo mãi. Nha hoàn đi theo Quỳnh Dao lúc đầu định đi bộ theo xe vì ngại Mạnh nhưng anh bảo cứ lên xe nên cô cũng lên xe ngồi cạnh người đánh xe để hai người ngồi trong xe được tự nhiên. Quỳnh Dao ngồi trong xe tựa đầu vào vai Mạnh, cô rất hạnh phúc cảm thấy mình như đang trong giấc mơ. Cô không nghĩ lấy được một người trẻ tuổi, có học lại chưa lập gia đình như Mạnh. Cô biết hoàn cảnh của mình nên đã chấp nhận phận làm lẽ và có thể bị người vợ chính thức chèn ép coi như người ở trong nhà.
Về đến nhà Mạnh, người lái xe giúp anh dỡ đồ vào nhà. Quỳnh bước vào nhà thấy căn nhà rộng rãi nhưng rất ít đồ đạc trừ bộ bàn ghế tiếp khách ở gian giữa thì chỉ có một chiếc sập để ngủ và một số rương để đồ. Mạnh gãi đầu nói.
-Ta ở một mình mà cũng thường xuyên đi làm vắng lên cũng chẳng mua đồ đạc, chiều nàng cầm tiền cùng nha hoàn mua sắm ít đồ đạc nhé. Buổi tối ta dẫn nàng qua chào vợ chồng ông chủ nhà, đây là nhà ta ở thuê tạm có nàng về rồi chắc sẽ tìm một một căn nhà lớn một chút.
Quỳnh Dao gật đầu.
-Vâng chiều để th·iếp mua thêm đồ, thực ra ở đây th·iếp thấy cũng được rồi sau này có điều kiện mua nhà lớn sau.
Chiều hôm đó Quỳnh Dao và nha hoàn mua thêm một số đồ đạc, nhìn hai người dọn dẹp bày biện Mạnh cảm thấy hạnh phúc hơn, giờ đây anh đã có người chăm sóc lo lắng cho mình lúc ôm đau, sau một ngày làm việc về có người chờ đón không phải đi ăn nhờ, hoặc ra ngoài ăn uống tạm bợ nữa. Buổi tối anh dẫn Quỳnh Dao qua chào vợ chồng ông Tùng, vợ ông Tùng cũng là người hiểu chuyện nên cũng không coi thường Quỳnh Dao, khen Quỳnh Dao xinh xắn và Mạnh tốt phúc hẹn thỉnh thoảng hai người rảnh thì qua nhà chơi ăn cơm. Đêm đó mặc dù còn đau nhưng Quỳnh Dao vẫn chủ động chiều anh, Mạnh như người nhịn đói lâu ngày nên cũng vật lộn với nàng đến nửa đêm mới chịu đi ngủ chỉ khổ nha hoàn nằm gian bên trái cũng mất ngủ đến nửa đêm bởi tiếng động của hai người.