Trên đường về, có một mình nên Mạnh ngắm cảnh một lúc cảm thấy nhàm chán anh liền rủ Tuất đội trưởng thân binh nên uống trà tâm sự. Mạnh tò mò hỏi.
-Ta thấy ngươi cũng thành thạo các ngón vật đặc biệt là đòn khoá rất hiếm thấy, chắc ngươi cũng tập luyện môn này nhiều năm.
Nhớ lại chuyện xưa tự nhiên thấy Tuất trầm tư, anh tâm sự hoàn cảnh gia đình. Tuất sinh ra trong một gia đình bố cũng là một đô vật nổi tiếng khắp vùng, sau này gần bốn mươi tuổi ông không tham gia đấu vật mà truyền nghề cho đám học trò. Một lần có giải ở làng một thanh niên lạ đến tham gia đấu vật và hạ hết học trò của ông. Sau đó với thái độ ngông nghênh không coi ai ra gì anh ta thủ sới và liên tục khiêu khích bố anh, vì muốn giữ danh dự cho làng lên ông đành lên sới. Với nhiều kinh nghiệm chiến đấu sau một hồi đọ sức ông cũng lừa khoá được anh ta bằng một thế khoá hiểm. Tuy nhiên sau đó vì không lỡ để anh ta b·ị t·hương tật nên ông đã nới tay để anh ta biết mà nhận thua, không ngờ lúc ông vừa thả lỏng anh ta đã dùng một đòn hiểm làm ông gãy xương đòn vai. Bị thua vì đối thủ chơi xấu ông rất tức giận, phần vì b·ị t·hương tàn tật nên không thể tiếp tục dạy học trò nên ông đã mất sau vài năm vùi mình trong rượu để quên nỗi buồn.
Tuất lúc đó mới mười tám tuổi rất buồn vì mất cha nên quyết trả thù cho ông. Anh đã đi nhiều nơi bái nhiều thày giỏi để học những đòn hiểm, đòn lạ.
-Cuối cùng có trả thù được không . Mạnh tò mò hỏi.
Tuất cười buồn, sau năm năm luyện thành tài, anh tìm đến kẻ thù khi xưa thì kẻ thù đã trở thành tàn phế sau một giải đấu ở kinh thành với tướng Yết Kiêu, nên anh cũng bỏ đi. Tuất thấy công sức của mình trở lên vô nghĩa, về làng thì Mẹ anh đã mất vì làm việc vất vả dẫn đến kiệt sức để nuôi hai em, do anh là con trai trưởng lớn nhất bỏ đi biền biệt. Lúc này mấy đứa em cũng đã lớn và chúng oán hận anh không thay bố giúp đỡ mẹ như lời cha dặn lúc lâm chung. Chán đời anh bỏ quê hương đi lang thang đúng lúc Trần Khánh Dư tuyển thân binh anh đã tham gia. Trải qua nhiều trận chiến với tinh thần không s·ợ c·hết dần anh trở thành một trong những thân binh lão luyện. Sau này nhờ cơ duyên trở thành đội trưởng thân binh của Mạnh. Mạnh tò mò hỏi.
-Sau này anh có quay lại quê hương không.
Tuất cười buồn
-Tôi có về quê thăm nhưng hai người em đã lập gia đình, nên tôi cũng không muốn chúng hiểu lầm là về quê để đòi chia ruộng đất nên mình lại ra đi và không trở lại. Đến bây giờ nỗi ân hận vì chưa làm tròn đạo hiếu nên tôi chưa muốn lập gia đình dù tuổi cũng đã ngoài ba mươi.
Anh động viên Tuất
-Chiến tranh sắp tới, người cố gắng lập được công danh để rạng rỡ tổ tông đó cũng là cách báo hiểu tốt nhất. Ta sẽ cố gắng giúp ngươi.
Tuất như hiểu ra, anh chắp tay cảm tạ. Mạnh thắc mắc.
-Ta nghe nói Tướng Yết Kiêu có tài vật rất giỏi có phải chăng là giỏi nhất kinh thành.
Tuất giải thích.
-Có thể có nhiều người giỏi nhưng chưa lộ diện, tướng Yết Kiêu là tay vật giỏi ở lộ Hải Đông ( Quảng Ninh và Hải Dương ) sau này theo Hưng Đạo Vương lên kinh thành. Mấy năm nay các sới vật quanh Thăng Long mỗi lần Yết Kiêu xuất hiện ở đâu thì không có đối thủ ở đó.
Hai người trò chuyện một lúc thì thuyền cũng về đến Gia Trang. Mạnh nhốt con Dần vào chuồng xong thì lên ngựa trở về kinh thành. Về đến nhà cũng đã muộn nên anh giữ mọi người ở lại cùng ăn cơm. Sáng hôm sau anh qua phủ Trần Khánh Dư để chơi như đã hẹn trước, khi báo tin anh đến chơi đích thân Khánh Dư ra tận cửa đón mời anh vào. Sau khi hỏi thăm chuyến đi về bên ngoại Khánh Dư sai người bày tiệc để hai người đối ẩm. Khánh Dư bàn bạc công việc giai đoạn sắp tới.
-Vừa rồi có khách bên Trung Hoa sang muốn hỏi mua nước hoa số lượng lớn, đợt trước bị tịch thu gia sản lên nguồn cung cấp bị đứt đoạn. Theo ta chúng ta nên đặt một dây chuyền sản xuất ở đảo Vân đồn cho tiện việc buôn bán và giao hàng và tránh cho nạn binh đao sắp tới.
Mạnh biết Trung Hoa với dân số lớn mới là thị trường tiêu thụ mang lại lợi nhuận tốt gấp nhiều lần Đại Việt vì Trung Hoa là đất nước đông dân và giàu có nhiều nước tiến hành giao thương với Trung Hoa. Đại Việt sắp có c·hiến t·ranh thị trường tiêu thụ rượu và nước hoa sẽ bị ngưng một thời gian khá dài nên anh đồng ý.
-Cũng hợp lý, tướng quân tìm địa điểm nào kín đáo chúng ta lập dây chuyền sau này không chỉ rượu, nước hoa mà sẽ còn nhiều mặt hàng khác nữa để chuyên cung cấp cho thị trường này.
Khánh Dư gật gù.
-Ta sẽ cho người tìm và báo cho đệ sớm, để tiến hành c·hiến t·ranh sắp xảy ra thời gian cũng gấp rồi
Sau đó hai bên bàn bạc chi tiết về cách lắp đặt thiết bị, tổ chức người và ăn chia lợi nhuận. Trong lúc đang uống rượu Khánh Dư thăm dò .
-Thiên lý nhãn ngươi dâng tặng hoàng thượng theo ta biết thì Chiêu Văn Vương cũng có một cái. Đệ còn cái nào nhượng cho ta, sắp c·hiến t·ranh ta cũng rất cần nó giá nào ta cũng có thể thương lượng được.
Mạnh vội từ chối khéo.
-Sư phụ cho đệ có hai cái, để hôm nào có duyên gặp người đệ hỏi xem có không nghe nói để tạo ra nó cũng rất công phu. Vì cứu người nhà đệ đành phải dâng nốt cái cuối cùng cho Hoàng Thượng.
Khánh Dư thấy thế cũng không ép, nhưng cười rất thần bí.
-Tiếc nhỉ ta tưởng đệ còn thì đổi cho ta. Biết đệ thích kiếm ta có bộ sưu tập các danh kiếm nổi tiếng gồm mười cái, lúc trước cất ở nơi khác nên không bị tịch thu. Có kiếm của danh tướng nhà Tống Hàn Thế Trung, phượng hoàng kiếm của Lý Thánh Tông.
Mạnh nghe thấy thì không khỏi sửng sốt, thì ra ngoài buôn bán với các thương nhân qua mạng lưới đó Trần Khánh Dư cũng sưu tập được các đồ cổ có giá trị. Anh đành giả vờ tiếc nuối.
-Tiếc thật, nếu có dịp gặp sư phụ đệ sẽ cố gắng nài bằng được thiên lý nhãn để cho huynh.
Đang đối ẩm đột nhiên Khánh Dư cho gọi các con hát vào để múa hát cho hai người xem. Nhìn thấy một số cô gái khá xinh đang múa hát Mạnh cũng ngồi thưởng thức. Một lúc sau Khánh Dư quay sang nói nhỏ.
-Ta cũng mới mua mấy cô gái này để giải trí lúc buồn, đệ thích cô nào ta tặng đệ một cô đừng ngại coi như quà năm mới ta tặng.
Thời này khách quí có thể tặng nhau con hát là chuyện bình thường, Mạnh là người hiện đại nên chưa quen việc đó hơn nữa anh cũng không muốn có lỗi với Quỳnh Dao nên vội từ chối. Sau bữa tiệc Mạnh cũng khá say nên anh trở về nhà nghỉ ngơi không khí tết vẫn rộ rã ở Thăng Long vì đến ngày mười bốn lễ phát ấn công việc mới trở lại bình thường. Mấy hôm sau anh cũng đi thăm chúc tết Hưng Đạo Vương và Chiêu Văn Vương cũng như đi vãn cảnh chùa Một Cột, Trần Quốc và chùa Bạch Mã nổi tiếng ở Kinh Thành. Chùa Một Cột khác hẳn cái Mạnh nhìn thấy ở thời anh, nó được xây trên một bệ đá lớn được chạm trổ hình lá bồ đề rất công phu, trên đó là một cột đá lớn để xây chùa bên trên. Giữa hồ nước trồng toàn sen hình vuông xung quanh hồ là tòa nhà dải vũ bằng gỗ lớp mái ngói màu vàng có trang trí các mái ngói hình là bồ đề, các phật tử có thể đứng đó để cầu kinh. Bên trên cột đá lớn là một kiến trúc gỗ lớn hình lục giác mỗi cạnh dài đến ba mét trông như một búp sen giữa hồ, và một cầu thang gỗ cong để đi lên chùa.
Sau bảy ngày thì Quỳnh Dao cũng trở về nhà, hai vợ chồng quyết định đi Phủ Thiên Trường để xem đêm hoa đăng để cảm nhận không khí náo nhiệt và vui vẻ. Thiên Trường chiếm vị trí quan trọng thứ hai sau kinh đô Thăng Long thời nhà trần. Ở đó có các lăng tẩm, hành cung, đền đài miếu mạo của các vua Trần. Đêm Hoa Đăng là một nghi lễ quan trọng trong năm mới. Các vua Trần và các quan sẽ tham gia lễ cúng Phật dâng hương, hoa quả lên cúng Phật. Buổi tối có thắp đèn hoa đăng Mọi người thả đèn hoa đăng xuống sông Vị Hoàng, cầu mong cho quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa. Lúc này phủ Thiên trường các nhà đều treo đèn lồng, nhà nào giàu có thì treo nhiều đèn lồng đẹp hoặc thuê thuyền hoa treo đèn rực rỡ để khoa trương. Một số điểm như tửu lầu hoặc lầu xanh, hoặc thuyền hoa sẽ treo một số câu đối để tìm người đối hay sẽ được thưởng hoặc tổ chức thi làm thơ .
Là con gái ai cũng muốn khoe chồng mình tài giỏi trước mọi người nên Quỳnh Dao cứ muốn dắt anh vào mấy chỗ treo câu đối ở tửu lầu hoặc một số nơi tổ chức thi thơ. Mạnh thì sợ lộ mình đạo văn nên anh lấy cớ thoái thác là không muốn vào chỗ đông người chen chúc nên chỉ muốn đi dọc sông Vị Hoàng mua hoa đăng để thả và ngắm hàng nghìn hoa đăng thả trên sông. Mỗi người mua hoa đăng sẽ viết điều mình mong cầu rồi thả xuống sông, Mạnh và Quỳnh Dao mua hai đèn hoa đăng thả xuống cùng lời cầu chúc của mình. Đang đi dọc sông ngắm hoa đăng và các thuyền hoa kết đèn thì đột nhiên trên thuyền hoa có tiếng gọi anh. Nhìn lại anh phát hiện ra Chiêu Văn Vương đang ở trên thuyền hoa cùng với một số người, Chiêu Văn Vương sai người chèo thuyền nhỏ đưa vợ chồng anh lên thuyền hoa. Lên đến nơi anh nhận ra ngoài Chiêu Văn Vương còn có Trương Hán Siêu và một số người khác, mọi người đang xướng hoạ ngâm thơ.
Thấy anh Trương Hán Siêu vội vàng mời anh lên phía trên mặc dù anh đã hết sức từ chối, thấy Hán Siêu giới thiệu anh là chủ nhân bài thơ mùa thu nổi tiếng ở Thăng Long thì nhiều người ồ lên tỏ ý ngưỡng mộ. Chiêu Văn Vương nói
-Lần trước ngươi làm thơ ở lầu xanh được vợ, lần này ngươi làm thơ ở đây nếu hay ta sẽ tặng ngươi một món quà đặc biệt.
Trương Hán Siêu giải thích mọi người đang làm thơ ca ngợi cảnh xuân nhưng chưa được bài nào cảm thấy hay nhất, hy vọng anh có thể tham gia một bài. Đích thân Trương Hán Siêu lại mài mực chờ anh đọc, đến lúc này Mạnh đành phải lục lọi tìm bài thơ, nghĩ một lúc anh đành đọc bài thơ của Hàn Mặc Tử.
Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý, bóng xuân sang
Bao cô thôn nữ hát trên đồi
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi
Khi bài thơ được treo lên do thể thơ khá lạ, nên làm một số người cũng mất một lúc mới hiểu hết ý nghĩa bài thơ. Lúc này Chiêu Văn Vương thốt lên
-Bài thơ này chưa hẳn là hay nhất, nhưng thể thơ này khác hẳn thể thơ Đường luật bấy lâu nay chúng ta bị gò bó. Ta thích bài này vì tính phóng khoáng của nó. Phải là người đa tình mới có thể làm thơ hay như vậy.
Chiêu Văn Vương quay ra nói với người hầu bên cạnh.
-Mang cây cổ cầm ra đây tặng công tử.
Sau đó nói với anh.
-Ta có cây đàn nhị quý, biết ngươi thích chơi đàn nhị nên ta tặng ngươi. Hy vọng thời gian tới được nghe ngươi chơi đàn.
Gia nhân cầm cây đàn dâng lên cho anh, Mạnh cầm cây đàn thấy bầu của đàn bằng gỗ đen bóng, tay cầm như bằng ngọc đen anh đoán cây đàn giá trị không tầm thường nên vội lễ tạ. Mọi người ca xướng đến giờ tý thì Chiêu Văn Vương phải về để dự lễ phát ấn ở đền Trần. Hằng năm đến ngày đó Hoàng Thượng lại tổ chức nghi thức khai ấn để tế lễ trời đất, tổ tiên, phong chức tước cho những người có công, đồng thời cũng là nghi thức mở đầu cho một năm làm việc mới của bộ máy chính quyền. Các quan lại đến tham dự để bắt đầu công việc cho một năm mới sẽ có nhiều biến động thời cuộc.