Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 65: . Chuẩn bị đấu giá



Chương 65. Chuẩn bị đấu giá

Sau khi trở về y hẹn mấy ngày sau quân của Khánh Dư chở cua, tu hài, ngao, sò huyết trong mấy thùng gỗ có phủ rơm ướt và lá chuối để bảo quản. Mạnh dạy cho đầu bếp cách nấu các món ăn hải sản, đồng thời cho người phát tờ rơi ở kinh thành. Dân kinh thành tò mò với các món ăn Hải sản với các tên nghe lạ tai như cua ôm me, cua sốt ớt nên nhiều thương nhân đến gọi thử món đó. Hải sản là món ăn lạ miệng nên lượng khách của quán lại trở lên tấp nập như hồi mới khai trương. “ Thăng Long đệ nhất quán’ là địa chỉ không thể thiếu khi tiếp đãi khách quý của các thương nhân và giới quý tộc Thăng Long. Thời gian thấm thoát trôi đi, đến mùa thu khí hậu đã mát mẻ hơn, mọi người cũng tất bật cho việc cúng rằm tháng bảy, lễ xá tội vong nhân.

Lúc này Khánh Dư gửi thư báo cho anh đã tìm được người có thể giúp anh việc bán đấu giá. Vài hôm sau có thương nhân họ Triệu đến tìm anh nói được Khánh Dư giao cho việc đấu giá Thiên lý Nhãn. Người thương nhân dáng béo tròn trông như cục thịt ngoài bốn mươi tuổi, họ Triệu gốc người Phúc Kiến, Trung Hoa đã kinh doanh ở Thăng Long từ thời Lý Thánh Tông. Họ Triệu có một sản nghiệp lớn ở kinh thành không chỉ có các cửa hàng bán thuốc bắc, hàng hóa cao cấp mà còn có lầu xanh, tửu lầu, trà lầu trong kinh thành.

Sau khi nghe anh mô tả yêu cầu, thương nhân dẫn anh đến Vọng Nguyệt tửu lầu là gia sản của nhà họ. Vọng Nguyệt là trà lầu ba tầng bằng gỗ lớn, xây hình chữ nhật với khoảng giếng trời ở giữa, xung quanh là lan can nhìn xuống giếng trời. Tầng một dưới giếng trời là sân khấu để biểu diễn hát xướng phục vụ khách vào buổi tối, dự kiến sẽ là nơi trưng bày và đấu giá, khách sẽ ngồi xung quanh từ tầng một đến tầng ba để dự khán và đấu giá. Khi thương nhân họ Triệu hỏi kỹ hơn cách tổ chức những vật nào sẽ đấu gía thì Mạnh lúng túng. Bản thân anh cũng chưa dự buổi đấu giá nào, chỉ đọc trong chuyện nên có ý tưởng thôi.

Tuy thương nhân đó cũng chưa từng tổ chức đấu gía nhưng với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn thương trường anh ta phân tích cặn kẽ. Anh tổ chức buổi đấu gía như vậy quá sơ sài. Khách hàng của anh toàn người không phú thì quý mà chỉ có một đồ vật dù rất giá trị nhưng họ đến dự chưa đến nửa canh giờ đã xong thì cũng làm mất hứng thú và giá trị của vật anh đấu giá sẽ khó đấu được giá cao. Trước đó phải có đấu giá vài món đồ cao cấp để đốt nóng bầu không khí. Ví dụ Thiên lý nhãn là vật ưa thích cho võ tướng thì trước đó phải là áo giáp, kiếm hoặc có thể đồ cổ như nghiêng mực hoặc võ khí nào đó thậm chí đồ cao cấp như nước hoa. Nếu anh không lo được nhiều thì họ cũng sẽ góp vài món.

Sau khi Mạnh hiểu ra anh liền hẹn họ hai tuần để chuẩn bị đồ rồi bàn cách thức tiến hành cụ thể thương nhân họ Triệu cũng hứa giúp anh tung tin đồn trong kinh thành để hôm đó nhiều người giàu có, hoặc vương gia tìm đến.

Trong lúc Mạnh bận túi bụi cho buổi đấu giá nên anh cũng chẳng có thời gian đến quán thì An Tư công chúa cùng mấy người đến quán của anh. Cẩn quá quen với vị khách tháng đến ăn chùa hai lần nên anh cũng dặn nhân viên phục vụ cho khách cẩn thận bản thân anh cũng không muốn xuất hiện trước mặt cô công chúa khó tính này. Nhưng được một lúc thì nhân viên báo công chúa muốn gặp anh, cực chẳng đã Cẩn phải có mặt. Khi bước vào anh thấy công chúa ngồi cạnh một ông lão ngoài sáu mươi tuổi mặc đồ màu vàng chắc là một vị thân vương phía sau có mấy người hộ vệ và một người ăn mặc kiểu thái giám. Công chúa hỏi anh.

- Anh của ta có một số việc muốn hỏi ngươi, ngươi trả lời cho đúng nếu không đừng trách bản công chúa vô tình.

Cẩn thi lễ và nói.



- Tiểu nhân không dám.

Ông già hỏi.

- Các ngươi có cách nào để vận chuyển được hải sản hàng ngày tươi như vậy.

Được Mạnh dặn trước, vì không muốn làm ảnh hưởng thanh danh của Khánh Dư nên Cẩn trả lời.

- Tiểu nhân cho người mua hải sản ở lộ Hải Đông rồi ngày đêm phi ngựa mang về kinh thành, cho nên giá hải sản ở đây đắt đỏ là vì thế.

Ông lão gật đầu rồi hỏi tiếp.

- Cách chế biến này từ đâu, ta ăn nhiều nơi nhưng chưa thấy bao giờ.

Cẩn kính cẩn nói.

- Các món ăn lạ này là do em của tiểu nhân là học trò phái Quỷ Cốc học được.



Ông lão nhìn công chúa An Tư, cô nói nhỏ vào tai ông mấy câu ông gật đầu. Sau đó An Tư tò mò hỏi.

- Tên Mạnh dạo này trốn đâu mà bổn công chúa không thấy hắn ở đây ?

Từ lúc Mạnh dâng tặng Hoàng thượng Thiên lý nhãn, Công chủa cứ gặp anh đòi bằng được vì cô thấy nhiều người khen kỳ lạ mà nhà Vua nhất quyết không cho mượn. Cô giở trò đòi Mạnh tặng vì công cô cứu mạng anh, túng quá anh phải hứa lúc nào sư phụ cho sẽ tặng cô. Nên cứ thấy công chúa là anh tìm cách tránh mặt giao cho Cẩn tiếp đón. Cẩn phải nói.

- Dạo này đệ ấy đang bận tổ chức buổi đấu giá gì đó nên không có ở đây.

An Tư rất linh thông tin tức cô lẩm bẩm “ Tên c·hết bầm này có Thiên lý nhãn mà không tặng bổn công chúa, dám vụng trộm bán đấu giá. Tin đồn loang khắp kinh thành đừng tưởng ta không biết”. Lúc sau đoàn người lên xe trở về cung ngồi trên xe công chúa An Tư nói.

-Hoàng huynh thấy món ăn quán đó thế nào, bõ công xuất cung một chuyến chứ ?

Người đàn ông áo vàng là Thái Thượng Hoàng Trần Thái Tông, dạo này do bận giúp đỡ con trai việc nước lên cũng rất bận. Thấy anh vất vả nên An Tư rủ ông ra ngoài thành chơi cho bớt căng thẳng, cô giới thiệu có quán ăn có đồ ăn hải sản rất ngon trong Hoàng Cung cũng không bằng. Phần muốn ra ngoài để xem dân tình để thư giãn, phần vì tò mò nên Trần Thái Tông quyết định đem theo một ít cấm quân và phó thái giám tổng quản đi cùng. Ồng gật đầu.



-Không ngờ tên này không chỉ biết chế tạo hỏa pháo, thuật in ấn và làm lương khô lại biết chế biến món ăn lạ. Đúng là phái Quỷ cốc bách nghệ tinh không thể coi thường.

An tư tiếp lời.

-Không chỉ có thế, hắn ta còn biết làm thơ, chơi đàn cũng rất hay.

Cô đọc cho Trần Thái Tông nghe bài thơ Mùa thu của anh, Trần Thái Tông gật đầu.

-Tài học của người này cũng không tầm thường, nhưng ta thấy muội có vẻ để ý đến hắn.

Công chúa An Tư cuối đầu giấu đi khuôn mặt e lệ và nói.

-Ai thèm để ý đến tên đó.

Trần Thái Tông cảnh cáo.

-Muội không để ý đến hắn là tốt, người trong hoàng tộc chỉ gả cho nhau đó là lời của thái sư Trần Thủ Độ, cho nên muội mà cố tình lấy hắn thì sẽ bị phế truất thành thứ dân.

Công chúa An Tư le lưỡi, không biết từ bao giờ hình bóng của Mạnh cứ lởn vởn trong tâm trí cô, nên hàng tháng cô hay kiếm cớ đến quán ăn của anh nhưng dạo này không thấy anh nên cô càng tìm hiểu thêm tin tức của anh. Lúc này Mạnh đang ở nhà đột nhiên hắt xì hơi, anh lẩm bẩm.

-Không biết đứa nào lại đang nói xấu mình.

Sau ba tuần luyện tập kịch bản cho nhân viên đấu giá và chuẩn bị một số đồ vật, cũng như phát thiệp mời buổi đấu giá đã đến ngày tiến hành. Mục đích chính của buổi đấu giá là để mọi người biết giá trị của Thiên Lý nhãn, nếu bán được vạn lượng bạc thì sau này các Thiên Lý Nhãn khác giá cũng phải tương đương hoặc thấp hơn một chút. Anh dự tính tiền bán mười cái là đủ thành phú ông ở Thăng Long.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.