Lúc này phía ngoại trại địch, quân Đại Việt đang âm thầm áp sát. Do đêm cuối tháng trời tối nên dù đưa hai tay nên mặt cũng không nhìn thấy, đám lính canh trên lũy không nhìn xa được. Nhưng quân Đại Việt hành quân đêm cũng không dễ, cả vạn quân đèn đuốc sáng trưng cũng dễ bị phát hiện từ xa, tuy nhiên nếu đến gần mới tắt đuốc thì cũng phải cách xa doanh trại địch vài cây số. Nếu khoảng cách vài cây mà vạn người đi không đèn đuốc thì cũng dễ bị lạc mỗi người một nơi. Ngày xưa không biết họ c·ướp trại ban đêm kiểu gì mà dễ thế, Mạnh phải cho thám báo bôi phốt pho vào các thân cây để dẫn đường cho đại quân không bị lạc vì phốt pho phát sáng trong đêm.
Các trạm gác ngầm bị Mạnh phát hiện qua fly cam nên đã bị đám thám báo diệt sạch. Mười khẩu thần công cỡ lớn đang nhằm vào cửa lũy cách chưa đầy trăm mét. Chiêu Văn Vương dặn dò.
-Khi nào có pháo hiệu ở trong trại thì t·ấn c·ông.
Mọi người yên lặng chờ đợi, các pháo thủ sau khi nhét đạn vào lòng thì chờ có lệnh để châm ngòi nổ. Lúc này Tuất và đồng đội đã chia nhau áp sát các mục tiêu như kế hoạch định trước. Tuất âm thầm tru tên lính canh đang ngủ gật, anh chồm lên dùng tay bóp vào yếu hầu tên lính bóp mạnh, nên địch không kêu được đồng thời anh rút dao găm cho Mạnh đặc chế đâm vào ngực hắn tên lính gục xuống. Tên đồng bọn đứng gần đó nghe tiếng động quay lại, anh bấm nút lưỡi dao phóng đi cắm vào họng tên này. Sau khi g·iết hai tên lính canh, anh đốt hỏa hổ ném vào lều chứa lương thực rồi bắn pháo hiệu. Nhận được tín hiệu các thân binh cũng nhanh chóng ném hỏa hổ vào kho quân lương, các lều quân doanh làm trại địch lửa cháy ngút trời.
Nhìn thấy pháo hiệu bay nên trời Chiêu văn Vương ra lệnh t·ấn c·ông. Mấy pháo thủ vội dùng đá đánh lửa rồi châm bùi nhùi bắn pháo.
-Ẩm ! Ầm
Mười viên đạn gang cỡ đường kính 20 cm bắn vào hai cánh cửa gỗ đóng bằng các cây gỗ lim, nó vỡ tung chỉ còn lại chút gỗ dính vào bản lề. Hai mươi con voi chiến xông tiến lên. Các pháo thủ trên lưng voi bắn vào những tên lính trên mặt lũy, kỵ binh xông thẳng qua cánh cửa diệt các tên lính trong toán tuần tra.
Lúc này Nạp Tốc Nạp Đình bị tiếng pháo làm cho choàng tỉnh, quân lính xông vào báo.
-Bẩm tướng quân, doanh trại bị quân Đại Việt t·ấn c·ông.
Nạp Đình quát.
-Ngươi báo cho đội trưởng kỵ binh tập hợp quân để cản địch.
Là người cẩn thận lên Nạp Đình xếp doanh kỵ binh ở phía hậu quân, nếu quân Đại Việt đánh tới có thời gian để chuẩn bị phản kích lại. Lúc này trong trại địch kho lương và doanh trại đang cháy ngùn ngụt, viên chỉ huy kị binh và binh lính đã tập hợp trước trại ngựa, mọi người leo lên ngựa và giục ngựa xông ra trận nhưng thay vì phi nước đại mấy con ngựa uể oải đi chầm chậm có con quỵ xuống. Viên chỉ huy tái mặt toàn bộ ngựa như bị ốm, đoán ngay có người động tay chân vào bầy ngựa y cho người chạy đi báo cho Nạp Đình việc bầy ngựa bị đầu độc.
Nhận được tin Nạp Đình rụng rời, kỵ binh là con át chủ bài của y, hiện giờ quân doanh đang cháy, quân lính hoảng loạn lại thêm kỵ binh bị t·ê l·iệt làm y thấy rối bời. Lúc này viên phó tướng đang tập trung quân để cầm cự, thấy Nạp Đình phi ngựa đến y nói.
- Voi chiến của Đại Việt đang phá hàng rào của doanh sắp xông đến đây. Tại hạ dẫn quân cầm cự tướng quân dẫn quân rút lui.
Biết đại thế đã mất Nạp Đình dẫn quân rút lui. Khi chạy qua một hẻm núi, đột nhiên mấy vật đen từ bụi cây bay ra sau đó một quần sáng làm mọi người lóa mắt sau đó không nhìn thấy gì. Mạnh và mười thân binh đã phục sẵn và n·ém b·om chớp sáng gây mù tạm thời. Nhân cơ hội đó mọi người ném hỏa hổ sau đó nhằm vào đám chỉ huy cưỡi ngựa bắn tên.
Bị mù tạm thời quân địch luống cuống, nghe tiếng chém g·iết lên nhiều tên chém bừa gây tổn thương cho nhau. May Nạp Đình cưỡi ngựa đi phía sau nên ít bị ảnh hưởng sau vài giây y tỉnh lại giục ngựa chạy gấp, qua ánh sáng của bom chớp sáng anh nhận ra Nạp Đình đang cưỡi ngựa phía xa lên giương súng bắn nhưng do khoảng cách khá xa lên không chính xác. Đạn chỉ trúng vai Nạp Đình, hắn nằm sát lên lưng ngựa và giục ngựa chạy mất. Còn tên Vương Gia họ Đoàn không may mắn như vậy, hắn như bị mù lại gần chỗ Mạnh nên bị anh b·ắn c·hết. Sau khi g·iết vài tên tướng địch thì Mạnh cũng ra lệnh rút quân vì phía sau quân địch cũng đang chạy tới số lượng ngày càng đông.
Sáng hôm sau, Nạp Đình tập hợp đám tàn quân chỉ còn lại hơn vạn quân, bản thân lại b·ị t·hương biết thất bại không thể cứu vãn, Y đành cho quân rút về biên giới. Quân Đại Việt đã chiến thắng diệt hơn bốn nghìn tên địch bắt sống được ba nghìn tên đặc biệt thu được ba nghìn chiến mã hai nghìn con bò và nhiều lương thảo khí giới của địch. Chưa bao giờ quân ta thu được của địch nhiều chiến mã như vậy Chiêu Văn Vương rất hài lòng. Ông vội cho người cưỡi ngựa mang tin chiến thắng báo về triều đình.
Lúc này hai thủ lĩnh người Tày là Hà Chương và Hà Đặc nhận được tin địch đang rút quân cũng tổ chức dân binh chặn đánh quân giặc rút chạy. Toán quân Nguyên do rút chạy vội vã nên hầu như quân lương không còn chính vì vậy Nạp Tốc Đạt Đình cho quân đi c·ướp quân lương ở các bản làng, ai chống cự thì g·iết ngay. Nhiều bản làng bị g·iết chóc và đ·ốt p·há để trả thù cho việc thua trận, tin tức đến tay hai anh em thủ lĩnh họ càng căm giận tìm cách diệt đám giặc này.
Vô tình nhìn thấy mấy người dân đang chơi trò con rối gỗ, Hà Chương nghĩ ra một kế. Ông cho dân bản đan tre thành những người tre to lớn cao đến ba mét, luồn dây cho nó có thể cử động được. Đêm đến khi quân giặc hạ trại ông cho nổi chiêng trống phía xa, quân địch tưởng tập kích vội vàng chuẩn bị chiến đấu, dưới ánh đuốc chập chờn những bóng người khổng lồ ẩn hiện cầm nỏ, giáo đang di chuyển phía xa khiến địch kinh hoàng. Sáng hôm sau của quân thám báo phát hiện những mũi tên to dài đến hai mét cắm vào những thân cây cổ thụ. Cho rằng có những người khổng lồ ở gần đây quân địch vội vã rút chạy, lúc này Hà Chương và Hà Đặc cho người phục kích ở đèo hiểm trở gần đó.
Khi quân địch đi qua đèo thì gỗ đá và tên từ trên núi đổ xuống làm đội hình địch r·ối l·oạn, nhân cơ hội đó Hà Chương và Hà Đặc dẫn một nghìn dân binh lao xuống t·ấn c·ông. Là một tướng lão luyện nên sau một thời gian bị t·ấn c·ông Nạp Đình nhận ra quân số địch không đông lên ra lệnh cho trung quân bao vây toán quân này. Hai anh em họ Hà tả xung hữu đột nhưng quân địch quá đông nên không thoát khỏi vòng vây. Một tên tướng Nguyên giương cung bắn Hà Chương ngã ngựa, người em định xông tới cứu nhưng bị địch quăng thòng lọng bắt sống. Dân binh thấy hai thủ lĩnh một c·hết một b·ị b·ắt thì tan chạy hoặc đầu hàng.
Nạp Đình cho trói Hà chương nhưng không g·iết, hắn cần anh dẫn đường và kêu gọi dân binh để khỏi bị phục kích trên đường đi. Buổi tối nhân cơ hội giặc không để ý Hà Chương dùng công phu đặc dị xúc cốt công thu người nhỏ lại để dây trói lỏng nhân đó tháo dây trói trốn thoát. Nhân tiện anh còn trộm bộ y phục của địch để ra khỏi trại an toàn. Anh định tụ tập dân binh đuổi đánh địch để trả thù cho người anh nhưng sau trận thua tàn binh không còn được bao nhiêu người. Anh nghĩ ra một kế liền đi ngựa đếm chỗ Chiêu Văn Vương.
Sau mấy ngày dọn dẹp chiến trường và cho quân nghỉ ngơi, Chiêu Văn Vương và các tướng sĩ đang bàn kế đánh đuổi quân Mông hay trở về hỗ trợ cánh quân của Hưng Đạo Vương thì có người báo có tù trưởng Hà Đặc xin vào gặp. Vào đến nơi nhìn thấy Chiêu Văn Vương Hà Đặc quỳ xuống nói.
- Xin Vương gia giúp tại hạ báo thù.
Sau khi đỡ anh dậy, Chiêu Văn Vương cho người lấy ghế cho anh ngồi. Hà Đặc thuật lại chuyện phục kích và người anh hy sinh như thế nào. Hà Đặc nói
- Tại hạ có một kế có thể đánh tan quân địch.
Khi Chiêu Văn Vương hỏi kế sách, Hà Đặc nói sẽ cho quân mặc áo giả làm tàn binh để trà trộn vào quân Nguyên. Đêm đến sẽ nội ứng ngoại hợp để quân ta đánh tan quân địch. Chiêu Văn Vương đồng ý và cấp cho anh một hai quân mặc quần áo thu được của địch để trà trộn vào quân địch. Buổi tối khi năm nghìn quân Triều đình áp sát sẽ trong ứng ngoại hợp đánh tan quân địch.
Lúc này Nạp Đình đang dừng lại cho quân nghỉ ngơi mấy ngày để thu thập lương thảo và thu nhận tàn quân. Các tàn binh đang dần tụ lại quân số lúc này đã lên đến gần một vạn rưỡi. Hắn đang có ý định đóng quân ở đây cố thủ chờ tin tức đại quân của Thoát Hoan vì bây giờ bỏ trốn về nước sẽ bị Thiên Triều trách phạt rất nặng.
Đêm đang ngủ đột nhiên thấy lửa cháy bốn bề, tiếng quân reo ầm ầm, Nạp Đình vội chạy ra ngoài doanh trướng thấy quân Đại Việt đang đánh tới, y vội lên ngựa cắm đầu bỏ chạy. Quân Mông cổ thấy chủ tướng bỏ chạy cũng chẳng còn tâm trí chiến đấu mà chạy tứ tán về phía biên giới. Cánh quân Nguyên từ Đại Lý đã b·ị đ·ánh bại hoàn toàn.