“Chỗ này sẽ chẳng ai nhận ra chúng ta cả, sao phải để ý ánh mắt người khác làm gì?” Hình Thần Mục mặc kệ y giãy dụa, kéo y tiếp tục đi tiếp. Thấy y vẫn còn do dự, bước chân cũng dần chậm lại, thuận tiện nói, “Chẳng phải đã có ống tay áo che khuất rồi sao? Ngươi đi gần ta một chút nữa thì người ta sẽ không thấy nữa.”
Trác Ảnh suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng, vội đi tới hai bước, cùng Hình Thần Mục vai kề vai, suốt cả đường đi tiếp theo cũng không phút nào buông tay.
Hai người theo dòng người đi được không bao lâu đã thấy vài tên thanh niên đang đứng trên đài, cùng nhau múa hỏa long (1). Hỏa long được làm từ cỏ mây và cây đa, trên thân rồng cắm hương đang cháy. Nghe nói múa hỏa long vào dịp Trung thu sẽ xu cát tị hung (cải thiện vận mệnh), tiêu tai hàng phúc (tiêu trừ tai họa và cầu phúc), cũng khẩn cầu tương lai mưa thuận gió hòa.
Nhấn vào đây để xem ảnh
(1) Hoạt động múa rồng lửa vẫn còn diễn ra tại Hong Kong vào đêm Trung thu.
Trác Ảnh lẫn Hình Thần Mục đều chưa từng thấy qua, dừng chân nhìn một hồi lâu, mãi cho tới khi thấy chung quanh càng lúc càng đông mới từ từ lùi ra phía sau.
“Hi Hi, không được vô lễ.” Một người phụ nữ từ trong đám người chen ra, đi vài bước tới sau lưng cô bé, “Xin lỗi hai vị, vừa rồi Hi Hi nhìn thấy lồng đèn của hai người thì rất thích, ta không chú ý một cái là nàng đã tự mình chui ra tìm hai người. Có gây phiền phức cho hai người không?”
“Không sao, chỉ là ở đây đông người, trẻ con vẫn nên cẩn thận chút.” Trác Ảnh nhìn nữ hài, tựa như an ủi lại mỉm cười với nàng.
“Vâng vâng, thật sự đã làm phiền các ngươi rồi.” Người phụ nữ có vẻ vẫn còn sợ hãi, nắm lấy tay nữ hài, trước khi đi không nhịn được quay đầu lại hỏi, “Chỉ là có tiện nếu hai người cho ta biết, cái lồng đèn này mua chỗ nào được không?”
“Rất xin lỗi, hôm qua chúng ta mới tới Lục gia trấn, lồng đèn này mua ở bến tàu huyện Ninh Thủy.”
Nữ hài nghe xong đã chảy nước mắt. Người phụ nữ không ngờ không phải mua ở Lục gia trấn, đành phải dỗ dành nữ nhi rời đi.
Hai người nọ đi rồi, Hình Thần Mục nhéo nhéo lòng bàn tay Trác Ảnh: “Ta còn tưởng ngươi sẽ đáp ứng nàng cơ đấy.”
Trác Ảnh lắc lắc đầu, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Đây là Mục nhi tặng ta mà.”
Hình Thần Mục ngẩn người, sau đó lại cười rộ lên: “Ừm, là ta tặng A Ảnh, đôi thỏ này đều là do ta tặng A Ảnh. Chúng ta mang nó về cung, đợi Trung thu năm sau lại mang ra thắp sáng nhé.”
“Được.”
Sau khi ầm ĩ một hồi, hai người lại tiếp tục chủ đề đang nói dở trước đó. Hình Thần Mục dẫn Trác Ảnh đi về phía đông của thôn trấn, không bao lâu đã nhìn thấy dòng sông. Lúc này trên bờ có không ít người lớn mang theo hài tử đi thả hoa đăng.
Hoa đăng được làm thành hình hoa sen, giữa hoa sen thắp một cây nến ngắn. Trên mặt nước lúc này có không ít hoa đăng lửng lờ trôi, theo dòng nước trôi xuôi về phía hạ lưu, soi sáng toàn bộ mặt nước.
Trác Ảnh nhìn đám hài tử đang nhìn hoa đăng trôi, đấu tranh một lát cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người đi theo dọc bờ sông tới chỗ một lão bá (bác) bán hoa đăng mua một cái. Trác Ảnh cẩn thận nâng trên lòng bàn tay, Hình Thần Mục nhận lấy cây nến đỏ lão bá đưa, thắp sáng hoa đăng. Hai người đi tới phía thượng du, tìm một chỗ ít người rồi thả đóa hoa sen nọ trên mặt nước.