Trác Ảnh đỡ bụng, có hơi bất đắc dĩ nhìn nam nhân trước mặt, dịu dàng dỗ dành nói: “Thả lỏng nào, không sao đâu.”
Qua lúc lâu Hình Thần Mục mới lên tiếng nhưng vẫn luôn nắm chặt lấy tay y, có vẻ như chẳng có ý định buông y ra.
Chiều hôm đó, Hoa Tân nhập cung. Người trợ giúp Hoa Tân lần này không phải Hạ Yêu Nhân mà là Hình Thần Tu. Hình Thần Tu thấy đệ đệ nhà mình quá hồi hộp, buồn cười vỗ vỗ vai hắn, khuyên nhủ: “Mục nhi ra ngoài trước đi, Trác Ảnh đã ăn ma phí tán (bột gây mê) rồi, hài tử sẽ nhanh chào đời thôi.”
“Vương huynh, A Ảnh sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?” Hình Thần Mục nửa quỳ bên cạnh giường, ngửa đầu hỏi, trong mắt long lanh ánh nước.
Hình Thần Tu ngẩn người, rồi vội gật đầu với hắn: “Ừm, ngươi phải tin ta và sư phụ, cũng phải tin Trác Ảnh.”
Lúc này Hình Thần Mục mới cúi đầu, hôn lên má Trác Ảnh, không biết là đang an ủi đối phương hay đang an ủi chính mình, nhẹ giọng nói: “Sẽ ổn thôi mà.”
Thật ra Hình Thần Mục muốn ở lại trong phòng nhưng thứ nhất là lại sợ bản thân đứng cạnh nhìn sẽ ảnh hưởng đến Hoa Tân, thứ hai cũng sợ Trác Ảnh không muốn để hắn chứng kiến mình máu me đầy người. Bởi vậy hắn chỉ có thể lưu luyến nhìn Trác Ảnh một cái rồi xoay người rời đi.
Trác Ảnh quen biết Hình Thần Mục hơn mười năm, trong lòng y hắn là một người luôn luôn trấn định lại mạnh mẽ. Cho dù là Hình Thần Mục tám tuổi cũng vẫn đủ chững chạc để một mình đảm đương tất cả.
Hình Thần Mục rất hiếm khi thất thố nhưng những lần đó tất cả đều là vì y. Ngay lúc Hình Thần Mục xoay người, y thậm chí còn thấy rõ giọt nước lăn tròn từ khóe mắt chảy xuống…
Ma phí tán nhanh chóng phát huy tác dụng. Trước khi mất dần ý thức, thực ra trong lòng Trác Ảnh cũng không sợ hãi mấy, chỉ là lại nhớ tới lúc Vệ Diễn đứng chờ Hình Thần Tu bên ngoài phòng sinh, không khỏi có hơi lo lắng cho Hình Thần Mục.
—
Vì một số điều kiêng kỵ trong cung, lần này Trác Ảnh sinh trong phòng ngủ của mình ở Minh Ảnh cung. Cửa phòng bị khép lại. Hình Thần Mục lo lắng đi qua đi lại ngoài cửa, dường như đi ba bốn bước thì lại phải ngẩng đầu lên liếc nhìn cánh cửa vẫn còn đang đóng chặt.
“Sinh con không có nhanh vậy đây. Mục nhi yên tâm ngồi xuống nghỉ một lát đi.” Không biết Thái hậu đã đến Minh Ảnh cung từ khi nào, lúc này đang ngồi trên ghế được cung nhân mang tới, ngoắc ngoắc với Hình Thần Mục.
“Mẫu hậu…” Hình Thần Mục do dự một lát, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh chỗ Thái hậu ngồi xuống. Nhưng hai tay hắn vẫn đang đan chặt vào nhau, lưng thẳng tắp, tầm mắt vẫn dán chặt lên cánh cửa, dường như không có dấu hiệu nào sẽ thả lỏng. Qua hồi lâu hắn mới mở miệng hỏi, “Năm đó lúc mẫu hậu sinh ta, có phải cũng khó khăn như vậy không?”
“Chuyện qua lâu lắm rồi, tận mắt nhìn thấy ngươi lớn lên từng ngày, nỗi đau lúc sinh con cũng dần biến thành ngọt ngào.” Thái hậu tiếp nhận ánh mắt phức tạp của Hình Thần Mục, cười cười, “Người ta luôn nói mỗi lần sinh con là mỗi lần bước tới quỷ môn quan. Nữ nhân sinh con còn thế, nam tử vốn không thích hợp sinh con lại càng gian khổ. Nhưng ai gia tin Trác Ảnh cát nhân thiên tướng (người tốt ắt sẽ được trời thương), nhất định có thể trở về. Nếu Mục nhi thấy đau lòng cho y thì sau này càng phải đối xử tốt với y đấy.”
Nam tử sinh con cần phải rạch một đường ở bụng, đợi sau khi lấy đứa nhỏ ra sẽ dùng sợi ruột dê khâu lại. Chỉ là ngẫm lại cũng biết trong đó có bao nhiêu mạo hiểm nhưng Thái hậu thấy Hình Thần Mục như thế cũng không nhẫn tâm dọa hắn nữa, chỉ có thể cố gắng an ủi.
“Mấy năm đó nhất định mẫu hậu đã chịu không ít vất vả…” Hình Thần Mục chân thành nói.
Tiên hoàng là người đa tình. Trong lòng ông, mặc dù có thiên vị Thái hậu nhưng ông không thể vì nàng mà buông tha những phi tần khác ở hậu cung của mình. Hơn nữa, xuất thân của Thái hậu không có mẫu gia cường đại chống đỡ, bất luận là có mang thai hay sinh con xong cũng đều không nhận được nhiều sự quan tâm từ ái nhân.
“Có thể nghe Mục nhi nói những lời này, cho dù ai gia có từng khổ từng mệt cách mấy thì hiện giờ cũng đều cảm thấy đáng giá.” Thái hậu kéo tay Hình Thần Mục sang, “Được rồi, Mục nhi đừng lo lắng nữa. Không bằng thừa dịp hiện giờ ngẫm xem nên đặt tên gì cho hài tử đi?”
Gần đây Hình Thần Mục cứ luôn hồi hộp lo lắng mãi nên vẫn chưa nghĩ tới chuyện này. Nghe Thái hậu nhắc tới, hắn mới dành chút sức lực để tự hỏi.
Không biết qua bao lâu, lâu tới mức hai mắt Hình Thần Mục đã nhìn chằm chằm vào cửa phòng tới mức phát đau, cuối cùng trong phòng cũng vang lên tiếng hài tử mới sinh nỉ non.
Đại hoàng tử chào đời cho dù là đối với hoàng thất hay đối với Nhiễm Dĩnh thì đều là đại sự. Nhưng hiện giờ Hình Thần Mục lại bắt đầu căng thẳng đi qua đi lại trước cửa, có vẻ như sẽ như vậy một lúc nữa. Thái hậu đành sai người ghi lại ngày sinh tháng đẻ của hài tử, lại giúp Hình Thần Mục ban thưởng.
Mãi đến khi Hoa Tân cuối cùng cũng khâu xong, cửa phòng mới được từ bên trong mở ra. Hình Thần Tu đứng trong cánh cửa, thấy Hình Thần Mục thì cười cười: “Vào đi.”
Lời vừa dứt, Hình Thần Mục đã vội nhảy vào phòng. Hình Thần Tu theo sau, chỉ thấy hắn đứng cách giường vài bước chân, dường như có vẻ không dám tới gần.
Lúc này Hình Thần Mục vừa căng thẳng lại vừa kích động nhưng nỗi sợ hãi đủ để bao phủ cả người hắn. Hắn muốn tiến lên nhưng hai chân dường như chẳng nghe lời, cứ mãi không di chuyển nổi.
“A Ảnh à…” Hắn lớn tiếng gọi, thấy người trên giường vẫn không hề phản ứng, sắc mặt hắn lập tức còn tái nhợt hơn cả Trác Ảnh, cứ như ngay sau đó sẽ khóc luôn vậy.
“Sinh con rất thuận lợi, chỉ là ma phí tán còn chưa hết tác dụng.” Hình Thần Tu tin rằng nếu mình còn không lên tiếng, đệ đệ ngốc này sẽ càng làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn mất thôi, đành phải nhắc nhở.
Thấy Hình Thần Mục vẫn đứng như trời trồng tại chỗ, Hình Thần Tu tiến tới kéo lấy cánh tay đối phương tới bên cạnh giường vẫn còn dang dính máu: “Còn không mau nhanh ôm người lên.”
Lúc này Hình Thần Mục mới nhớ tới lúc Hình Thần Tu sinh Hi nhi xong cũng tương tự như này, cuối cùng thoáng bình tĩnh lại, xoay người bế Trác Ảnh lên.
Đúng như Hình Thần Tu đã nói, lần này Trác Ảnh sinh con cực kì thuận lợi. Sau khi đổi xong chăn và y phục, y nằm trên giường tựa như đang ngủ. Chỉ là Hình Thần Mục không dám thả lỏng, hắn ngồi cạnh, cẩn thận mơn trớn mặt mũi Trác Ảnh, đầu ngón tay giữa dán lên mũi y, cảm thụ từng hơi thở của y.
“Thánh thượng đừng sốt ruột, ước chừng hai canh giờ nữa Trác đại nhân mới có thể tỉnh.” Hoa Tân thấy thế tiến tới nhắc nhỏ.
“Hai canh giờ cơ à…” Hình Thần Mục nhỏ giọng nỉ non, qua hồi lâu mới nhớ tới cái gì đó, nói với Hoa Tân, “Hoa tiên sinh đã vất vả rồi. Trẫm đã sai người thu dọn một gian phòng ở Minh Ảnh cung, để Vương huynh dẫn ngươi tới đó nghỉ ngơi trước đi.”
Tuổi tác Hoa Tân đã cao lại còn là sư phụ của Hình Thần Tu, Hình Thần Mục hy vọng đối phương có thể ở lại trong cung để tùy thời khám cho Trác Ảnh, việc này tất nhiên không được chậm trễ.
Đợi mọi người đã rời đi hết, trong phòng chỉ còn lại Hình Thần Mục và Trác Ảnh. Hình Thần Mục theo lời dặn dò của Hoa Tân, lấy khăn nhúng chút nước rồi cẩn thận chấm lên môi Trác Ảnh. Hắn nhìn một lát, lại cúi đầu hôn lên khóe môi y.
—
Chạng vạng, Nghiêm Thanh gõ cửa đi vào, cẩn thận nhắc nhở: “Thánh thượng, nên đi dùng vãn thiện rồi.”
Giờ phút này, trong mắt hắn chẳng còn chứa nổi ai khác. Nghiêm Thanh thở dài, cũng không khuyên nữa, đành lui ra ngoài trước.
Không biết có phải cảm nhận được sự lo lắng của Hình Thần Mục hay không, Trác Ảnh tỉnh lại sớm hơn so với thời gian mọi người dự đoán. Trong phòng không có lấy một ngọn đèn, có hơi mờ tối nhưng ngay sau khi mở mắt Trác Ảnh đã có thể thấy rõ nam nhân ngồi bên cạnh.
Trong mắt Hình Thần Mục đã hiện rõ tơ máu, trông vô cùng tiều tụy. Có lẽ không ngờ Trác Ảnh lại đột nhiên mở mắt, hắn phải ngẩn người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng lại vì quá căng thẳng nên bị sặc nước miếng, ho khụ khụ lúc lâu.
Vẫn là Trác Ảnh lên tiếng trước, có hơi suy yếu an ủi nói: “Ta không sao, đừng lo nhé.”
“Ừm.” Hình Thần Mục trong chốc lát không biết nên nói gì. Hắn rất muốn ôm lấy Trác Ảnh nhưng lại sợ đụng tới vết thương, cuối cùng cũng chỉ oán giận cọ cọ mặt vào lòng bàn tay y, sau đó lập tức ngẩng đầu gọi với ra ngoài, “Nghiêm Thanh.”
Nghiêm Thanh đang canh giữ ngoài cửa lập tức đi vào. Dựa vào lời dặn dò của Hình Thần Mục đi mời Hoa Tân, kiểm tra một hồi xác nhận Trác Ảnh không có vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng đợi vết thương hồi phục, Lúc này Hình Thần Mục mới thở phào nhẹ nhõm.