Mỗi một chỗ mềm mại, kín đáo ở những lớp núi non trùng điệp bên trong, mỗi một chỗ hồng hào đang run rẩy kia đều bị thứ to lớn nóng bỏng đầy gân xanh đó chạm vào, trêu chọc khiến cô thoải mái đến mức không nói nên lời, rồi lại cử động nhè nhẹ như muốn giữ nó ở lại. Ôi, chuyện tốt này xem ra đúng thật là rất thoải mái...Như cơn mưa phùn ngày xuân, tắm táp cho vạn vật.Lấp đầy sự trống rỗng, khó chịu của cô, khiến nó đầy đến mức tràn cả ra ngoài. Và cho dù là vô cùng chậm chạp nhưng vẫn dễ dàng giúp cô đạt đỉnh. Kiều Anh Đào không nhịn được mà cắn vào vai của anh, vòng eo thon gọn như cây liễu xuân nhẹ nhàng run lên, đôi chân dài càng quấn chặt hơn, chân tay đều trở nên tê dại, một sự khoái cám khó kiềm chế được dâng lên một cách mạnh mẽ trong cô...Việt Ngôn Quy cố gắng chịu đựng sự dày vò này, mồ hôi trên trán đã thấm đẫm vòng băng gạc đang quấn trên trán anh.Anh chỉ cảm thấy cả cơ thể mình nóng như lửa đốt, bản thân bị bức tường màu hồng mềm mại, ướt át nào đó quấn lấy, ôm sát và không ngừng cắn lấy anh. Cảm giác sung sướng đến mất hồn chạy dọc sống lưng anh, vật to tướng đang giận dữ bên dưới không thể trút ra được, nó đang bị ôm đến tê liệt.Cô gái trong lòng cử động quá chậm, quá nông khiến Việt Ngôn Quy cảm thấy rất nửa vời. Có vài lần anh không nhịn được mà nghĩ đến chuyện nắm lấy quyền chủ động nhưng sợi dây lý trí yếu ớt cuối cùng đã nói với anh rằng như thế là không được...“Thoải mái quá. Anh Ngôn Quy vẫn giống như trước đây vậy... Cây gậy thịt của anh to thật, thô thật đấy. Bé ngoan được nó đâm, đâm vào thật thoải mái... Thoải mái đến nỗi, đến nỗi muốn bay lên luôn rồi...” Kiều Anh Đào đã mềm nhũn cả người ra rồi, cô chỉ có thể choàng hai cánh tay trắng trẻo kia lên cổ của Việt Ngôn Quy để giúp bản thân trụ vững: “Anh Ngôn Quy, sao anh không nói gì thế... Anh có nhớ lại được điều gì không?”Nếu mà nhớ lại được gì đó thật thì mới đáng sợ đấy vì những thứ này đều chưa từng xảy ra!Khi cô nghĩ đến Lâm Lai Hề, vị nữ chính thật sự của Việt Ngôn Quy đang ngồi bên ngoài và hoàn toàn không biết gì về điều đang xảy ra, lại nghĩ đến bản thân đang ở trong không gian chật hẹp tối tăm của tủ quần áo lén lén lút lút, Kiều Anh Đào không nhịn được mà cảm thấy vô cùng hưng phấn. Nó khiến cô đột nhiên có suy nghĩ rằng mình đang làm một điều sai trái là giành đàn ông của người khác... Nhất thời, đầu óc cô suy nghĩ linh tinh khiến bản thân vừa hưng phấn, vừa xấu hổ, phía bụng dưới không nhịn được mà run lên, co thắt lại. Nó vô tình khiến thứ to lớn, thô ráp kia của Việt Ngôn Quy đang nằm trong cơ thể của cô lại dựng đứng lên.Cũng không biết là do chân cô đã mềm nhũn nên người tự trượt xuống hay do Việt Ngôn Quy không nhịn được mà cử động thân người.Tóm lại là cái thứ hình tròn to lớn kia đột nhiên đâm mạnh vào, chạm vào nhụy hoa mềm mại nhất của cô, khiến nó run rẩy. Cô cảm nhận đau đớn trong giây lát, sau đó, cơn khoái cảm dâng đến ào ạt như sóng triều. Nó nhấn chìm cô, khiến cô gần như không thể thở được.Vòng eo xinh đẹp của cô như cây liễu yếu ớt trong gió, vừa uốn đã cong. Khi nhận thấy âm thanh mờ ám, khiêu ngợi sắp sửa thoát ra khỏi miệng mình thì Kiều Anh Đào nhanh chóng há miệng cắn vào vai Việt Ngôn Quy. May quá, may quá, vẫn chưa la lên!Nhưng cô chưa kịp yên tâm thì cánh tay cô trượt xuống khỏi vai anh, đụng vào tủ quần áo, tạo ra một tiếng “rầm”.Lâm Lai Hề vừa đúng lúc dừng việc đọc để lật sách sang trang, cô ngẩng đầu lên với vẻ khó hiểu: “Tiếng gì vậy nhỉ?”Cô để quyển sách xuống rồi rời khỏi bàn. Nghe tiếng của cô thì có lẽ đang đi về phía tủ quần áo bên này: “Tiếng đó hình như phát ra từ tủ quần áo. Hay lại là chuột nhỉ? Chúng chạy vào tủ quần áo sao?”Kiều Anh Đào trợn tròn mắt.Chuột? Trong phòng này còn có chuột nữa à?Chờ đã, không đúng, bây giờ không phải là lúc lo lắng xem có chuột hay không. Này, này, này! Cô Lâm Lai Hề kia, cô Lâm, cô đừng, đừng có đến đây! Đừng có đến đây mà!Cô nữ chính này sao gan thế, nghĩ rằng có chuột mà còn dám qua đây? Tuy từ trước đến nay Kiều Anh Đào rất gan dạ nhưng cô không hề muốn nữ chính đến “bắt gian trong tủ” đâu. Tuy rằng như vậy có thể khiến nữ chính chịu cú sốc tâm lý rất lớn nhưng chỉ sợ cú sốc tâm lý mà cô phải chịu chỉ có lớn chứ không ít hơn. Vậy nên thôi đừng mà...Cô nín thở chờ đợi.Cô vừa không dám mặc quần áo vào, vừa không dám tạo ra thêm bất kỳ tiếng động nào, chỉ có thể đứng im một chỗ mà ôm lấy Việt Ngôn Quy, vùi sâu khuôn mặt đã đỏ như trái cà chua của mình vì xấu hổ vào vai anh.Đừng qua đây, đừng qua đây. Có qua thì cũng không thấy mình, không thấy mình. Sợ...Kiều Anh Đào vô cùng căng thẳng. Cô chưa từng nghĩ rằng một tên ma vương không sợ trời không sợ đất cô đây mà cũng có ngày cảm thấy sợ hãi thế này. Nếu sớm biết thì chọn lúc không có Lâm Lai Hề mà ngủ với Việt Ngôn Quy rồi. Thất sách, thất sách quá. Chết tiệt, đừng có qua bên này...