Vượt qua đám đông vô cùng đông đúc trước mặt Optirus dẫn đám người Harry đi đến trước một cái hộp dựng đứng hình chữ nhật được bố trí ở trong góc.
Bên cạnh đó còn có một tấm bảng với những nút bấm số.
Nhìn thiết kế thì đây rõ ràng là một cái thang máy dùng để di chuyển.
" Để tiết kiệm thời gian đoạn đường tiếp theo chúng ta sẽ di chuyển bằng thang máy này! "
Optirus nói một tiếng với những người đi theo mình rồi đưa tay bấm vào bảng điều khiển thang máy.
" Ting! "
Một âm thanh vang lên cửa thang máy từ từ mở ra.
Harry không ngờ ở bên trong một tòa lâu đài cổ kính như thế này lại có lắp đặt một thứ hiện đại như là một chiếc thang máy.
Nhưng hắn nghĩ lại thì đây cũng bình thường nơi này là Tổng bộ của Hội Nham Thạch mỗi ngày có không biết bao nhiêu thành viên của bọn họ đi tới, đi lui làm việc, nếu như tất cả chỉ dựa vào hai chân để di chuyển thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, như vậy việc mà lắp đặt thang máy là một chuyện có thể hiểu được.
Còn về phần Hội Nham Thạch kiếm thang máy ở đâu ra?
Điều này dễ hiểu thôi!
Hội Nham Thạch mặc dù là một hội kín không lộ ra trước mặt người khác, có điều điều đó lại không có nghĩa bọn họ hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, một thế lực hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài không thể tồn tại không biết suốt bao nhiêu năm qua được.
Bọn họ nhất định là phải có những con đường thông tin riêng để trao đổi với bên ngoài, từ những cái con đường này Hội Nham Thạch có thể làm những công việc từ nhỏ như mua sắm các loại vật dụng, hoàng hóa cần thiết, tìm kiếm thông tin cho đến lớn như đón nhận ngưởi mới cho tổ chức của mình.
Vừa nghĩ trong đầu Harry vừa đi theo những người bên cạnh vào trong thang máy.
" Ting! "
Optirus bấm nút một lần nữa cửa thang máy đóng lại, bắt đầu di chuyển lên trên.
Không giống như ở bên trong thang máy bình thường không gian bị bao bọc kín mít bằng những tấm sắt thép, thang máy mà Harry đang đi là một thang máy kính, được bao bọc bởi những tấm kính trong suốt, dù là đang đứng ở bên trong hắn vẫn có thể thông qua đó nhìn thấy cảnh vật ở phía bên ngoài.
Các tầng phía trên của lâu đài có rất nhiều phòng trống được dùng làm phòng học, bên trong đó là rất nhiều Học sinh.
Giống với các đồng bạn của mình ở bên ngoài hiện tại những Học sinh này cũng đang lên lớp học tập.
Đương nhiên bởi vì ở đây là phòng học trong lâu đài nên cái những Học sinh này đang học không thể là rèn luyện thân thề mà những loại Ma pháp, bùa chú.
Mỗi căn phòng như vậy thường có tới mấy chục Học sinh cùng nhau học, số lượng có thể nói là rất đông vì vậy người dạy học cũng đông theo.
Trong một căn phòng thường có hai người hướng dẫn.
Ngoài tấm bảng lớn màu đen ra còn có thêm hai tấm bảng trắng nhỏ nữa.
Từ chỗ của mình Harry có thể quan sát thấy ở trong một căn phòng những người hướng dẫn của Hội Nham Thạch dùng phấn, bút lông dạ viết lên trên các tấm bảng đen và bảng trắng tên bài học ngày hôm nay.
Có vẻ như là vì đây là một lớp học với những Học sinh mới còn nhỏ tuổi chỉ khoảng bảy, tám tuổi cho nên bài học của bọn chúng cũng rất đơn giản là Thần chú Triệu hồi đồ vật.
Dưới sự dẫn dắt của người hướng dẫn các Học sinh bắt đầu thực hành, do bọn chúng còn là trẻ con chưa thể thi triển Ma pháp bằng tay không một cách thành thạo nên trên tay mỗi người đều cầm một cây gậy có kích cỡ chiều dài ngang với một chiếc đũa ăn cơm.
Vật đó là đũa phép một loại vật phẩm dùng để hỗ trợ thi triển Ma pháp khá phổ biến.
Theo từng âm thanh và cái vẩy đũa phép của đám Học sinh trẻ con những làn sóng Ma lực từ bên trong đũa phép của bọn chúng phát tán ra bên ngoài khiến cho các món đồ vật ở trong căn phòng bay tán loạn.
Một số đứa trẻ nghịch ngợm ném vung đũa phép điều khiển vật triệu hồi của mình văng vào những đứa trẻ khác bên cạnh.
Hai người hướng dẫn thấy vậy một bên la mắng những đứa trẻ nghịch phá một bên kiên nhẫn dạy bảo những Học sinh đó cách khống chế Ma pháp của mình.
Nhìn thấy cảnh đó Harry như là thấy lại tình cảnh lúc bản thân mới vừa tiếp xúc, học tập Ma pháp.
Lúc đó hắn cũng giống như những đứa trẻ trước mắt này vô cùng nghịch ngợm, thường dùng Ma pháp bùa chú mới học được để trêu đùa người khác, kết quả là bị Roser cùng với cha lên tiếng la mắng cho một trận.
Còn thường bị đòn nữa.
Bây giờ nghĩ lại đúng là hoài niệm thật!
Trên miệng Harry hiện lên một nụ cười nhẹ.
" Ting! "
Một lát sau thang máy mà Harry đang đi cũng đã dừng lại, âm thanh báo hiệu quen thuộc vang lên lần thứ ba, cửa thang máy từ từ mở ra.
Xuất hiện trước mặt đoàn người là một cái hành lang dài lát bằng đá cẩm thạch màu trắng trên trần nhà còn được chiếu sáng bởi một dãy chùm đèn.
" Đây là tầng truyền thống của Hội Nham Thạch chúng ta, phòng làm việc của ngài Hội trưởng Yaru cũng đặt ở đây, nó nằm ở đằng kia để ta dẫn các vị đi! "
Optirus là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy nhìn những người còn lại nói một tiếng.
Tiếp theo đó ông ta cất bước đi về phía trước.
Đám người Harry nhanh chóng theo sau.
Trên đường đi đưa mắt nhìn ngắm xung quanh Harry chỉ thấy khắp nơi là các bức ảnh Ma pháp có thể cử động được nhân vật trong ảnh là những người khác nhau, có nam, có nữ, có già, có trẻ tuổi tác cũng không giống nhau, chỉ có hai điểm giống nhau đó là trên người bọn họ đều đeo một cái huy chương đại diện cho thân phận là người của Hội Nham Thạch và khi chụp ảnh bọn họ có vẻ như đều rất vui, ví dụ trong bức ảnh phía bên phải Harry là hình ảnh một người đàn ông gầy khô cả người đang dùng chân đạp lên người một con cá lớn có hình dáng giống cá sấu, hai tay nâng cầm một miếng vẩy lấy được từ người của con cá sấu nhìn về phía ống kính cười thật tươi.
" Ảnh chụp Trưởng lão Losca đánh bại một con Truyền Kỳ Hung Ngạc lấy vẩy tim của nó làm chiến lợi phẩm! "
Phần giới thiệu bức ảnh ghi như vậy.
Bên dưới chỗ bức ảnh còn có một chiếc vẩy nhìn hình dáng có vẻ như chính là chiếc vẩy mà người đàn ông khô gầy cầm trong tay trên hình, nhưng hiện tại thì hảo quang bóng loáng phía trên nó đã tan biến, nhìn qua có phần hơi cũ kỹ, có vẻ như là vì thời gian đã trôi qua lâu lắm.
Harry đã có phần hiểu tại sao Optirus lại gọi tầng lầu này là tầng truyền thống của Hội Nham Thạch bởi vì những hình ảnh được trưng bày ở đây cũng giống như là hình ảnh được trưng bày tại phòng truyền thống ở Học viện hắn, đều là những thứ chiến tích lừng lẫy mà những thành viên Hội Nham Thạch đạt được trong quá khứ đã được lưu lại.
Đi một lúc lâu Harry đã đi qua một phần ba hành lang, những hiện vật xung quanh hắn ngày một ít đi, thay vào đó là những khung kính cao bằng nửa người.
Trong những khung kính là những bức ảnh chụp hoặc tranh vẽ một số nhân vật, tất cả đều ăn mặc một cách trịnh trọng và đều nhắm mắt lại có vẻ như đang đi ngủ.
Không, không phải " có vẻ " mà những người đó thật sự là đang ngũ, Harry có thể nghe thấy tiếng bọn họ ngáy khò khò.
" Cậu Harry những bức chân dung mà ngươi đang thấy là các vị Hội trưởng và Trưởng lão tiền nhiệm của Hội Nham Thạch chúng ta lưu lại sau khi bọn họ mất đi, ngươi có thể nhìn thấy tiểu sử của bọn họ phía dưới khung hình! "
Optirus lên tiếng nói.
Giới thiệu cho Harry về thân phận của các nhân vật trong khung hình.
Harry cẩn thận nhìn lại quả nhiên chỉ thấy bên dưới các mỗi khung hình lớn đều có ghi tên và tiểu sử những người trong khung cả ngày sinh, ngày mất của bọn họ nữa.
Tất cả đúng như Optirus nói là những Hội trưởng hoặc Trưởng lão trước đây của Hội Nham Thạch.
Việc một người đ·ã c·hết lưu lại hình ảnh hoặc tranh vẽ chân dung bản thân để người khác ngắm nhìn là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng những hình ảnh, tranh vẽ được tạo nên bằng Ma pháp không chỉ là dùng để ngắm.
Do Ma pháp đặc biệt mà người thợ chụp ảnh hoặc họa sĩ đã ếm lên trên chúng khi tạo ra mà những người trong tranh không những cử động còn có thể nói chuyện, giao tiếp với người ở ngoài tranh được nữa.
Thậm chí những nhân vật trong tranh này còn mang theo cách cư xử của bản thể thật của họ ngoài đời có cả ký ức của bản thể thật.
Có điều bọn họ đương nhiên không phải người thật, mà là tạo vật do Ma pháp, bùa chú tạo nên khả năng hành động, nói chuyện, tư duy, của bọn họ là do người vẽ tặng cho, ký ức trong đầu của bọn họ một phần là do bản thể thật của bọn họ đặt vào và một phần là do bọn họ học tập thông qua quan sát hành động thường ngày của bản thể.
Nhưng không thể phủ nhận những bức ảnh, chân dung được chụp và vẽ lại này khá hữu ích ngoài giá trị kỷ niệm ra. Lúc cần thiết có thể đưa ra một số ý kiến có ích cho người bên ngoài khung tranh, khuyên bảo bọn họ làm chuyện đúng đắn bằng những kinh nghiệm trong đầu của mình.