Điện thoại rung liên hồi trên bàn, Vưu Tốc chạy lon ton trong đôi dép lê đến ngồi xuống ghế. Phòng mở điều hòa, nhiệt độ không thấp. Cô mặc bộ đồ ngủ mỏng màu đơn sắc, đôi chân trắng nõn đặt trên mặt ghế, cằm dựa lên đầu gối và ôm lấy chân mình, vuốt nhẹ màn hình để bắt đầu cuộc gọi.
“Tưởng Trì Kỳ?”
Chỉ vài tiếng trước, hai người còn ôm nhau, giờ lại cách nhau hàng nghìn dặm, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của nhau qua điện thoại.
Tưởng Trì Kỳ lơ đãng nhìn ánh đèn vàng dọc đường qua cửa sổ xe, giọng nói hơi buồn chán.
“Bạn trai em đã về đến nhà rồi, báo cáo với em một tiếng đây.”
Phía bên kia truyền đến tiếng lá cây xào xạc và tiếng gió nhẹ ngoài cửa sổ xe, Vưu Tốc có thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh khi ngồi trong xe, cầm điện thoại áp lên tai để nói chuyện với cô.
Thật kỳ lạ…
Dù trước đó đã từng bị ép phải lộ danh tính, nhưng Vưu Tốc cũng chưa từng thấy rối bời đến thế này. Như thể cô đã quen với việc thoải mái phô bày hết mọi thứ trước anh, và giờ lại phải nghiêm túc trở lại, thậm chí còn có chút… khó chịu một cách chết tiệt.
Không ổn chút nào, rõ ràng Tưởng Trì Kỳ mới là người hành xử theo cách bình thường của các cặp đôi yêu xa, nhưng khi đến lượt mình, cô lại khó kiểm soát cảm xúc.
Phải nghĩ cách lảng đi thôi… Các cặp đôi gọi điện cho nhau thường nói gì nhỉ? Vưu Tốc suy nghĩ một lúc lâu cho đến khi nghe giọng Tưởng Trì Kỳ vang lên đầy nghi hoặc, khiến cô bừng tỉnh.
“Em làm gì thế?”
Giọng anh có vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Hả?” Vưu Tốc nghe không rõ anh vừa nói gì.
Anh hừ nhẹ một tiếng, giọng trầm khàn pha chút bực bội, “Vưu Tốc, em có biết cách yêu xa không đấy?”
“Anh báo cáo xong rồi, giờ đến lượt em. Em sắp làm gì đó?”
Tâm trí thoáng lơ đãng, và cô chợt thấy thoải mái. Vưu Tốc hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc: “Em chuẩn bị đi làm một chút việc.”
“Việc gì vậy?” Tưởng Trì Kỳ hạ giọng lo lắng. “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không sao đâu,” sợi dây căng trong tâm trí cô chợt đứt phựt, Vưu Tốc mỉm cười tinh nghịch. “Uống nhiều nước quá, phải vào nhà vệ sinh thôi.”
“…”
Một sự im lặng kỳ lạ kéo dài. Đầu dây bên kia có tiếng thở nhẹ, dường như không thể tin nổi.
“Nhà vệ sinh hả?”
“Đúng thế.”
Vưu Tốc mỉm cười tinh quái, nén lại tiếng gọi “cưng à” suýt bật ra.
Tưởng Trì Kỳ đột ngột đổi giọng cụt lủn, “Không có gì, cúp máy đây.”
“Khoan, chờ chút mà ——” Vưu Tốc chợt tìm lại niềm vui trong những ngày trước, nhưng chưa kịp trêu đùa thêm thì nghe tiếng gọi lừ đừ của Giang Du bên ngoài.
“Chị, ăn cơm thôi.”
“Biết rồi.” Cô nhanh nhảu trả lời, vừa đeo lại dép, vội vã nói vào điện thoại, “Em đi ăn đây, tạm biệt anh!”
“Beep beep beep…”
“…?”
Mãi đến khi màn hình điện thoại tắt, Tưởng Trì Kỳ mới dời ánh mắt khỏi màn hình đen, đập điện thoại xuống ghế da.
Giờ thì anh tin rồi,
Sự lạnh nhạt của Vưu Tốc, cái cảm giác “yêu xa cũng chả sao” của cô… nó đến nhanh thật đấy.
Dường như cô thực sự không nghĩ về anh chút nào.
Được lắm.
Trong bữa tối, những chiếc ly cụng vào nhau, tiếng trò chuyện sôi nổi. Mẹ của Vưu Tốc đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, bày kín bàn ăn. Đây là lần đầu tiên sau khi lên cấp ba, Vưu Tốc và em trai Giang Du mới ngồi ăn chung.
Có lẽ vì rào cản tâm lý vừa được phá bỏ, tối nay, Vưu Tốc cư xử với cậu em trai đầy nhiệt tình và thân thiện. Nhìn chẳng khác nào một người tốt.
Giang Du hoang mang nhìn chị họ ba lần châm thêm nước trái cây cho mình. Cậu lén lút rút điện thoại dưới bàn, nhắn tin cho mẹ với vẻ nghi ngờ.
[Mẹ ơi, hình như chị Vưu Tốc có vấn đề rồi đấy. Mẹ biết bệnh hưng cảm không?]
[Có lẽ chị ấy đang trong giai đoạn hưng cảm đó.]
Tin nhắn mẹ trả lời nhanh chóng hiện lên.
[Con mới là hưng cảm đấy, bớt độc mồm độc miệng đi.]
“…” Giang Du ngậm ngùi bỏ điện thoại xuống, thấy nản, bèn rửa mặt cho tỉnh táo.
Một lát sau, Vưu Tốc nghiêm túc nhìn cậu, giọng hạ thấp đầy bí hiểm.
“Em trai, khi nãy có tin nhắn đến điện thoại của em… có vẻ không ổn lắm đâu. Chị chỉ nhìn thoáng qua thôi, nhưng em cũng nên chú ý hơn đi.”
“?” Giang Du khó hiểu mở điện thoại.
[Tớ muốn được cậu “ăn” sạch đấy~ Chủ nhân~]
!!!
Giang Du suýt sặc đồ ăn, vừa định giải thích đây là trò đùa của đám bạn, đã thấy Vưu Tốc khẽ liếc cậu, như muốn bảo: “Chị hiểu mà, đừng nói gì cả.”
Em trai à, trong nhà này, người hiểu em nhất chính là chị.
–
Tối qua Vưu Tốc ngủ không ngon, sáng ra lại mệt mỏi vì đi lại, ăn tối xong cô nhanh chóng bị mẹ giục đi ngủ sớm. Vừa ngả người lên giường, Vưu Tốc đã nhắn tin cho Tưởng Trì Kỳ, thấy năm tin nhắn của anh chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi trước đó.
Một tiếng rưỡi trước, đứt đoạn.
[Vưu Tốc, em là có ý gì vậy?]
[…Cuộc gọi vừa rồi, em không thấy là em cúp máy hơi nhanh sao??]
[Lúc tạm biệt ở sân bay, có người đã dặn dò anh đừng quên nhớ đến em, thế mà máy bay vừa hạ cánh là em xem như không có anh luôn.]
Mười phút trước, bắt đầu chuyển sang công kích cá nhân.
[Anh lên mạng tra, người ta bảo bây giờ chẳng ai hai tiếng mà không chạm điện thoại. Anh không muốn nghĩ xấu về em, nhưng chỉ đành bảo với họ rằng em sống ở thời tiền sử thôi.]
[Em tốt nhất là thật sự đã vào đồn cảnh sát đi :)]
Vưu Tốc lặng lẽ xoa gáy, rồi đánh vào khung chat.
Vưu Tốc: Nhớ anh quá đi.
Đối phương đang nhập tin nhắn…
Tưởng Trì Kỳ: Anh nghĩ là em vừa mới nhớ ra anh thì có.
“…”
Sao nghe giọng điệu của anh lại có vẻ như đang hờn dỗi thế nhỉ?
Vưu Tốc cười khúc khích, bỗng dưng thấy thú vị. Ngày xưa là cô chờ đợi từng chữ từ anh, giờ thì đảo ngược rồi… Tưởng Trì Kỳ lại hóa thành người giận dỗi cơ đấy.
Nhớ đến lời mẹ nói, cô quyết định dỗ dành anh một chút. Vưu Tốc chỉnh giọng nhẹ nhàng, rồi nhấn nút ghi âm.
“Anh có nhớ em không?”
Tưởng Trì Kỳ chẳng thể chịu nổi khi nghe giọng ngọt ngào của cô, nhưng vẫn cố kìm nén cơn tức, chỉ gửi một chữ.
[Không]
Không nhớ.
Vưu Tốc bĩu môi, lại nghĩ cách tìm đề tài, vừa muốn chọc ghẹo vừa muốn dỗ anh.
“Mẹ em vừa hỏi em còn quen anh trai lần trước dẫn về không. Em bảo là còn.”
Đối phương đang nhập tin nhắn…
“À, còn phát hiện ra em trai em có chút sở thích kỳ lạ, vì vậy em cảnh báo anh nên cẩn thận hơn khi ra ngoài nhé, Tưởng Trì Kỳ.”
Đối phương đang nhập tin nhắn…
Không thấy anh trả lời.
Vưu Tốc ngẫm nghĩ một chút, rồi không gửi tin nhắn thoại nữa, mà chuyển sang gõ phím. Khi từng chữ hiện lên, nhịp tim cô càng lúc càng nhanh, mặt đỏ bừng lên.
Vưu Tốc: Tưởng Trì Kỳ, anh đã để lại dấu ấn của anh… trên người em.
Chưa đầy ba giây, một đoạn ghi âm từ anh vang lên, giọng nói lười biếng.
“Dấu gì vậy?”
Anh hỏi như không biết gì, giọng điệu vừa tinh nghịch vừa trầm ấm, âm thanh rõ ràng như thể có anh bên cạnh.
“Nói rõ ra xem nào.”
“Không nói sao anh biết được.”