Nguỵ Vô Tiện xem như triệt để bị tên nhóc con kia chọc cười, mọi phiền muộn trong lòng đều bị quét sạch sành sanh, một bên quàng cổ Lam Cảnh Nghi, nói:
"Đi, ngươi nói có lí. Xem như không có chuyện gì, chúng ta đến uống vài chén thôi?"
Lam Cảnh Nghi được hắn thôi phồng, cảm thấy lâng lâng vui sướng, sờ lỗ mũi nói:
"Được! Bất quá Nguỵ tiền bối sau này không thể nói cho Hàm Quang.......Qu........"
Thiếu niên kia hít sâu một hơi, bỗng nhiên chui từ dưới cánh tay Nguỵ Vô Tiện ra ngoài. Sau đó liền an phận cùng Lam Tư Truy vừa đứng lên bên cạnh, hướng về người đang bước tới mà hành lễ, nói:
"Hàm Quang Quân!"
Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Lam Vong Cơ đang chậm rãi đi về phía bọn hắn.
Lam Vong Cơ nhìn một lượt ba người đang đứng trong hậu viện, mặt không phân biệt được đang vui hay tức giận, chỉ hỏi:
"Giờ gì?"
Các tiểu bối: "Ách....."
Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi vội vàng cúi đầu nhận sai:
"Thật xin lỗi, Hàm Quang Quân! Chúng con trở về phòng ngủ đây!"
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, hai tiểu bối như nhận được ân xá, thế lại bỏ lại Nguỵ Vô Tiện mà chạy!
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười một cái, tay cầm chén trà trên bàn lại uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi nhìn vào mắt Lam Vong Cơ.
Ánh mắt đối phương rõ ràng đang ra hiệu: Phải trở về rồi.
Nguỵ Vô Tiện xem hiểu, lại từ chối cho ý kiến, giả vờ như không nhìn thấy, lại rót cho mình một li trà, đang chậm rãi chuẩn bị đưa lên miệng, đã thấy Lam Vong Cơ đi tới bên cạnh hắn.
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh."
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục uống trà, làm như mơ hồ không rõ: "Ừ?"
Lam Vong Cơ chờ hắn uống xong một ngụm, đặt chén trà xuống, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng nói:
"Không đi?"
Nguỵ Vô Tiện vẫn như cũ, giả vờ không nghe thấy.
Lam Vong Cơ cũng không nói nhiều, lại gần hắn hơn một chút, cúi đầu một tay đỡ lưng hắn, một tay luồn qua phía dưới đầu gối của hắn.
Nguỵ Vô Tiện lập tức ý thức được sự tình!
Hắn đem chén trà ném lên trên bàn, từ trên ghế đứng lên, ấn tay Lam Vong Cơ, nói:
"Ngươi đừng bế! Ngươi đừng bế! Tự ta đi! Ta sẽ lập tức đi!"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, quả nhiên thu tay lại, quay người hướng về phía phòng mà rời đi.